Từ xưa, sống trong giang hồ chết trong giang hồ, chỉ cần vào giang hồ, thì tất nhiên, thân bất do kỷ.
Hoặc cười hoặc khóc hoặc trường ca đoản khiếu, trên người, chung quy không thoát được hai chữ ‘giang hồ’.
(Trường ca: hát vang ; đoản khiếu: tiếng kêu ngắn hoặc huýt gió ngắn…)
Hai chữ ‘giang hồ’, chỉ cần dính vào một chút, là sẽ chẳng bao giờ tẩy sạch.
Lạc Vô Thanh rất rõ ràng điều ấy, cho nên, bây giờ hắn thờ ơ lạnh nhạt với hết thảy xảy ra trước mặt, tuy rằng hắn đã không nhịn được mấy lần muốn rút đao ——
Lạc Vô Thanh có đao, đao của hắn ở trong ngực.
Đoản đao một thước, hình cánh ve, thanh đao màu xanh nhỏ bé mà xinh đẹp —— thanh đao xinh đẹp này có một cái tên xinh đẹp —— Minh Linh Đao.
(1 thước = 1/3m)
Nhưng thanh đao này không chỉ là có một cái tên xinh đẹp và hình dáng xinh đẹp mà thôi —— trăm năm trước, Minh Linh Đao từng trong tay tổ tiên hắn uy chấn giang hồ.
Lạc Vô Thanh cũng tuyệt đối không phải là một người chỉ biết dựa vào danh tiếng của tổ tiên —— trên thực tế, tốc độ đao của hắn, tuyệt đối có thể xếp hạng top năm trong chốn giang hồ.
Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể giữ đao trong ngực, nhìn một đám ác đồ dữ tợn phía trước.
Nếu như Lạc Vô Thanh còn có thể miễn cưỡng kiềm chế tức giận mà nói, bên cạnh hắn, Mai Sơ Cửu lại đã găm bảy cái Đại La châm ở trong lòng bàn tay rồi ——
Mai Sơ Cửu rất đẹp, xinh đẹp không giống như một người đàn ông, cho nên từ mười lăm tuổi Mai Sơ Cửu đã hầu như ngày nào cũng gặp phải phiền toái.
Mai Sơ Cửu khinh công rất kém cỏi, võ công cũng không đâu, nhưng công phu một tay thu phát ám khí lại có thể xếp hạng top ba trên giang hồ, cho nên, chỉ có người tìm y phiền toái bị phiền toái mà thôi.
Mà hiện tại, Đại La châm có thể giết người trong vô hình găm trong lòng bàn tay y, y hất ngang đôi lông mày lá liễu, từng bước từng bước từng bước nhìn đám ác đồ kia.
Lạc Vô Thanh đè tay y xuống “... Nhẫn nhịn... Nhẫn nhịn điều người khác không thể nhẫn nhịn mới có thể thành công, đây không phải việc chúng ta phụ trách, nếu như tùy tiện nhúng tay, sẽ chỉ làm cho bọn họ cảm thấy chúng ta đang cướp công.”
Cho nên Đại La châm trong lòng bàn tay Mai Sơ Cửu từ đầu đến cuối là bảy cái.
Nhưng sắc mặt Mai Sơ Cửu lại càng ngày càng giống bảy cái Đại La châm đen nhánh trong lòng bàn tay y.
Kết quả không nhẫn nhịn được trước lại là Lạc Vô Thanh vẫn đang khuyên Mai Sơ Cửu.
Trong nháy mắt khi hắn thấy một kẻ bắt cóc lúc đang chạy trốn đá bay một con chó già, hết thảy tất cả đều bộc phát ra!
Áo xanh vừa tung bay, Lạc Vô Thanh đã lao đến trước mặt kẻ bắt cóc cướp đường mà chạy, tia sáng màu xanh trong ngón tay thon dài nhẹ nhàng rung một cái ——
Ánh xanh lóe lên ——
Giống như là phía chân trời tràn ra hoa sen xanh vô thượng ——
Ánh đao xinh đẹp mà dịu dàng ——
Đao của Lạc Vô Thanh có thể không phải nhanh nhất thiên hạ, nhưng mà lại không hề nghi ngờ là đẹp nhất thiên hạ ——
Minh Linh chợt lóe, ngay cả không khí cũng lâm vào lưu luyến ——
Hắn nhanh, nhưng đối phương cũng nhanh, sau khi Minh Linh của hắn phóng đến người sau cùng, một vật thể lạnh lẽo đã dí lên đầu hắn.
Là một cây súng lục k54.
Lạc Vô Thanh chỉ có thể nuốt nước miếng nhìn cây súng lục dí trên đầu mình.
Quả, quả nhiên... Hắn biết ngay sẽ là loại tình hình này...
Kẻ bắt cóc quơ quơ cây súng trong tay gần huyệt Thái Dương của hắn: “Tao có con tin! Chúng mày ai dám tới đây tao sẽ giết hắn!”
Mai Sơ Cửu cắn ra mấy vệt máu trên đôi môi nhỏ bé.
Mà không ngừng lúc ẩn lúc hiện bên cạnh y là đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự cầm trong tay súng lục k54 rất có tư thế đầu đao liếm máu dùng nòng súng nâng mũ một cái “... Con tin là thuộc phân đội nào?”
“Là cảnh sát khu vực này, lâm thời điều động tới đây bổ sung cảnh lực.” Có người trả lời.
Đội trưởng thoạt nhìn rất có manh động cắn nát nòng súng: “... Các cậu là đã tìm người gì! Cảnh sát khu vực không biết mang súng sao?! Bị người bắt làm con tin cũng thôi đi, cậu xem cậu ta xách theo dao thái rau giống cái gì?!”
Rau, dao thái rau ——
Sắc mặt Lạc Vô Thanh, Mai Sơ Cửu đồng thời thay đổi ——
Sau đó ——
Sau đó ——
Sau đó —— Cảnh sát khu vực Đào Quan một con dao thái rau đánh kẻ cướp đã thành một truyền thuyết của giới cảnh sát Đông Thành...
Thế là, Lạc Vô Thành bởi vì chịu kích thích nghiêm trọng mà bộc phát, cầm Minh Linh tiêu diệt toàn thể kẻ cướp đã trở thành anh hùng vì nhân dân vì Tổ quốc vì Đảng mà lấy thân dũng cảm đánh kẻ bắt cóc, về phần thanh Minh Linh kia đã ở trong truyền thuyết truyền miệng từ dao thái rau biến thành dao cắt dưa hấu cuối cùng dừng hình ảnh ở dao mổ lợn thuận tay vớ lấy trên bàn bán thịt lợn bên cạnh ——
Mà các vị viên chức chính phủ trong cơ quan tiểu khu Đào Quan thì trong một tháng sau khi chuyện này xảy ra chịu đủ tiếng rên rỉ của Lạc Vô Thanh trong tầng hai đồn công an.
“... Dao thái rau... dao thái rau... Lại còn nói Minh Linh của tôi là dao thái rau...”
Lạc Vô Thanh - hậu nhân của thiên hạ đệ nhất đao năm xưa cùng với Mai Sơ Cửu - đệ tử đích truyền Thục trung Đường Môn, hiện tại ở tiểu khu Đào Quan Đông Thành làm cảnh sát khu vực, rời xa giấc mộng giang hồ thê lương mà xinh đẹp ấy...