Nhìn vết thương chảy máu không ngừng, ông t...r...ờ...i... ơ...i, thế này phải ăn mấy quả trứng gà mới bù đắp lại được.
Văn Nhân Lạc vào cửa đã nhìn thấy vết thương của tên hỗn đản mà ngẩn người. Nắm thật chặt thuốc trong ngực "Đồ vô lại, ngươi không muốn sống nữa sao." Nói xong để thuốc lên bàn, đi về phía giường, cầm lấy bạch gấm vóc, mặt đỏ lên, dùng bạch gấm vóc xoa xoa vết thương trên tay Tiêu Thành Diễn, máu đã đông lại rồi. Sau đó gọi a hoàn mang nước tới. Kéo ống tay áo của Tiêu Thành Diễn lên, cánh tay hắn không nổi gân xanh như những nam nhân khác, ngược lại bóng loáng, nhìn thấy vết sẹo trong lòng kinh tâm động phách. Lau sạch sẽ vết máu, bôi thuốc sau đó dùng băng gạc bao bọc lại.
Làm xong xuôi Văn Nhân Lạc nói "Phò mã, bổn cung có việc muốn thương lượng với ngươi." suy nghĩ một chút lại nói "Nếu như ngươi không thành thật đừng trách bổn cung vô tình."
"Công chúa phải nói là chuyện gì chứ, nhỡ người bị thua thiệt là ta thì sao?" Tiêu Thành Diễn cũng muốn nghe là chuyện gì.
"Thứ nhất, ta sẽ không cùng phò mã viên phòng." Nói xong mặt cũng đỏ lên.
"Thứ hai, biểu hiện với người ngoài chúng ta vẫn là phu thê bình thường, vẫn lấy lễ mà tiếp đón, nhưng khi không có ai thì phân giường ngủ, không được làm hơn."
"Còn thứ ba, về sau nghĩ ra ta sẽ nói với ngươi." chính mình phải xem tên hỗn đản này một cách chi tiết cái đã, đang suy nghĩ không biết tên này có làm theo như trong giao dịch không "Đương nhiên, phò mã muốn đi lêu lổng, bổn cung cũng không ngăn cản, chẳng qua cũng đừng để bổn cung mất mặt." Nói xong cũng chừa cho đối phương phần công đạo.
Tiêu Thành Diễn tưởng tượng, nếu vậy thân phận mình cũng sẽ không bị bại lộ, nhưng lại có thể che giấu. Hay lắm, mà ngoài miệng lại nói "Dựa vào cái gì? Ngươi là do bổn thiếu gia đại kiệu cưới vào đây."
"Đồ vô lại, ngươi không muốn được nể mặt à, nguyên Đại Tấn có ai là dám gả cho ngươi, ngươi được một tấc tiến một thước sao." Văn Nhân Lạc thấy người này da mặt dày, hận không thể ăn tươi nuốt sống tại chỗ. Nghĩ trước đây mình đã từng học nhưng loại lễ nghi, nhưng ở trước mặt tên hỗn đản này, làm sao có thể phun ra những lời trách mắng th0 tục như vậy?
"Công chúa điện hạ tôn quý, điện hạ không phải đã gả cho bổn thiếu gia rồi sao?" Bỗng nhiên nhìn Văn Nhân Lạc liền lạnh con mắt, Tiêu Thành Diễn lạnh choáng, vội nói "Công chúa, công chúa điện hạ, ta đồng ý, ta đồng ý là được mà."
"Hiện giờ không còn sớm, phò mã nên đi ngủ đi thôi." Văn Nhân Lạc cởi ngoại y, tẩy trang, lấy trung y ra, ngồi tại giường.
Tiêu Thành Diễn đi về hướng cái giường ngã người xuống.
"Phò mã, ngươi đây là có ý gì?"
"Công chúa không phải bảo ta đi ngủ sao?" Tiêu Thành Diễn nghi vấn hỏi.
"Phò mã, không có nghe rõ bổn cung vừa mới nói sao?"
Tiêu Thành Diễn vừa nhìn, mặt nhếch lên "Công chúa muốn ta ngủ ở đâu?"
Văn Nhân Lạc im ắng lấy tay chỉ chỉ cái bàn.
"Dựa vào cái gì ta phải ngủ ở đó?"
"Ngươi... ngươi có phải nam nhân không vậy?"
"Không phải" ta là nữ nhân, cũng không phải nam nhân, Tiêu Thành Diễn nói thầm.
"Ồ? Ý phò mã muốn nằm chung giường với bổn cung?" Văn Nhân Lạc cười quyến rũ.
Tiêu Thành Diễn lại lạnh choáng, cam chịu số phận ôm mền đi đến bên bàn, trong miệng còn nhỏ tiếng hét lên "Công chúa đáng chết, đồ công chúa thối tha, xem bổn thiếu gia không đem ngươi..."
"Phò mã mắng đã đủ chưa?" Tiêu Thành Diễn còn chưa nói xong đã bị cắt đứt. Vội vàng đem mền trải trên mặt đất nằm xuống, công chúa thật là đáng sợ.
Tắt ngọn nến, gian phòng trở nên yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng hít thở, Tiêu Thành Diễn không có thói quen ngủ chung với người khác, mà đây lại là một ác phụ.
Văn Nhân Lạc bên đây cũng như vậy, cũng không có thói quen có người trong phòng, mỗi một người thiếu nữ đều mong đợi nhất vẫn là được kết hôn với người mình yêu. Không ngờ mình lại đem cả đời gả cho cái tên hỗn đản này. Làm sao cam tâm? Nghĩ đến đây nước mắt liền rơi xuống.
Tiêu Thành Diễn nghe thấy tiếng nức nở truyền tới từ phía giường kia. Cảm thấy cả kinh, ác phụ làm sao vậy? Vì vậy rón rén đi lại, nhẹ nhàng xốc cái màn giường ra. Chỉ nghe "Ah" một tiếng như giết heo.
Tiêu Thành Diễn che ngực "khục, khục, khục"
Văn Nhân Lạc lau khô nước mắt, cầm ngọn nến đốt lên, hướng Tiêu Thành Diễn đi đến, con mắt lạnh thấu, hỗn đản này nửa đêm còn không thành thật, "Phò mã đã trễ như thế, muốn đến giường bổn cung để làm gì?"
"Khục, khục, khục ngươi đồ ác phụ, ra tay thật nặng a" nói xong vuốt vuốt ngực mình, may là mình mặc khỏa ngực "Bổn thiếu gia nghe tiếng ngươi khóc nên đến xem thử."
"Bổn cung lại thấy phò mã mưu đồ làm loạn thì đúng hơn."
"Ngươi, ngươi không biết ta có lòng tốt, bổn thiếu gia, về sau mặc kệ ngươi." chỉ vào Văn Nhân Lạc nói.
"Phò mã đến bây giờ còn nhớ rõ điều ước, đáng khen ngợi." nói xong đóng cái màn giường lại.
Trên mặt đất Tiêu Thành Diễn xoa ngực đi đến bên mền, may là mình thường xuyên tập võ, bằng không đã bị ác phụ này hại chết rồi.