Văn Nhân Lạc vội mở cửa ra, sợ mình chậm một chút sẽ không kịp, vừa mở cửa đã nhìn thấy Tiêu Thành Diễn vẫn bình thường đứng trước cửa ra vào, còn cười cười với mình, mặt lập tức đỏ lên, liền hiểu ra mình đã bị lừa, nhanh tay đóng cửa lại.
"Ai, ai, Lạc Nhi, Lạc Nhi, nàng nghe ta nói đã." Tiêu Thành Diễn thấy Văn Nhân Lạc đang muốn đóng cửa liền tranh thủ giữ chặt Văn Nhân Lạc lại.
"Sao Diễn lại gạt ta?"
"Lạc Nhi, nếu ta không như vậy, nàng sẽ không nghe ta giải thích." Tiêu Thành Diễn nhếch nhếch miệng nói, còn làm bộ mặt ủy khuất.
"Ồ? Vậy Diễn muốn giải thích cái gì?" Văn Nhân Lạc nhíu mày. Chính mình cũng không tin hắn có thể giải thích được nguyên cớ.
"Ta... ta... sai rồi." Tiêu Thành Diễn đúng thật là không thể giải thích được cái gì, chính mình đúng là đã trêu đùa quá đáng với phu tử.
"Lần này Diễn đã biết rõ mình sai chỗ nào?"
"Không nên nhiễu loạn lớp học, và không được trêu đùa như vậy với phu tử." Tiêu Thành Diễn còn thật không biết có cái gì nữa.
"Đã như vậy, phò mã nếu đã biết sai rồi, thì hãy đem "Luận ngữ" vừa nói viết ra năm lần cho ta, không được lười biếng, nếu không, phò mã cứ ngủ ở thư phòng a." Văn Nhân Lạc xoay người liền đóng cửa lại. Mấy ngày nay cho Diễn ngủ thư phòng để xem Diễn còn dám xử sự lỗ mãn vậy nữa không. Dù sao Tiêu Thành Diễn vốn là thiếu gia ăn chơi, muốn hắn bỏ cái tật xấu kia đi, cũng không phải một sớm một chiều, chính mình đã kì vọng ở hắn quá cao rồi.
"A?" Tiêu Thành Diễn nói xong dơ bàn tay lên nhìn nhìn, "Chép ra năm cái? Thế này thì bao giờ mới xong a?"
"Nếu như phò mã không làm được, bổn cung cũng liền mặc kệ phò mã." Lại tiếp tục toang đóng cửa lại.
"Ai, Lạc Nhi, Lạc Nhi, có thể thương lượng được không, ta không thể... sao?"
"Phò mã đây là định đứng trước cửa bao lâu nữa?" Nhìn bộ dạng người này không thành thật như vậy còn tiếp tục nhìn chằm chằm mình, Văn Nhân Lạc trừng mắt liếc hắn một cái.
Bị trừng, Tiêu Thành Diễn ngẩn người.
Văn Nhân Lạc thấy thế tranh thủ thời gian đóng cửa lại.
"A, Lạc Nhi, nàng..."
"Diễn còn chưa chịu đi?" Tiêu Thành Diễn còn chưa nói hết câu, đã bị Văn Nhân Lạc chặn lại.
Tiêu Thành Diễn bất đắc dĩ, liền hướng thư phòng đi đến.
Văn Nhân Lạc ở trước cửa sổ nhìn bóng lưng hắn đã đi xa, khóe miệng cong lên, xem ra đối với người này phải kiên quyết mới được.
Tiêu Thành Diễn vừa đi vừa đá mấy hòn sỏi trên mặt đất.
"Thiếu gia" Tiêu Khoan chạy tới.
"Ngươi còn biết ta là thiếu gia của ngươi?" Nhớ tới chuyện hồi sáng, Tiêu Thành Diễn lại tức giận.
"Thiếu gia, ngài đương nhiên là thiếu gia của ta rồi."
"Nếu như ta là thiếu gia của ngươi, sao ngươi còn lôi kéo công chúa hồi phủ, còn cho ngựa chạy nhanh như vậy, bổn thiếu gia đuổi theo không kịp, sao ngươi không đợi ta với? Chân ta hiện tại còn đau đây này." Nói xong liền cốc một cái lên đầu Tiêu Khoan.
"Thiếu gia, không phải... do thiếu nãi nãi đang tức giận hay sao?" Tiêu Khoan sờ sờ đầu nói.
"Ngươi sợ nàng tức giận? Không nghĩ ta sẽ tức giận sao?" Tiêu Thành Diễn nghe xong, thấy kì lạ, cư nhiên là không sợ bổn thiếu gia.
"Thiếu gia ngài không phải cũng sợ thiếu nãi nãi sao?" Tiêu Khoan nhếch miệng, nho nhỏ thì thầm.
"Ngươi... ngươi nói lại lần nữa xem nào?" Tiêu Thành Diễn cảm thấy mình không còn địa vị gì ở Đông viện nữa rồi, phải xây dựng lại uy nghiêm của chính mình, nếu không sẽ không xứng làm nữ tử hán, đại trượng phu nữa.
"Thiếu gia, nô tài sai rồi." Tiêu Khoan nhìn ánh mắt Tiêu Thành Diễn như nuốt không trôi, liền muốn cười, bây giờ nhị thiếu gia đang tức giận thiếu nãi nãi, nếu không được ph4t tiết ra không chừng sẽ như con thiêu thân, mình vẫn là nên thỏa hiệp một chút a.
"Ân, vậy còn tạm được." Tiêu Thành Diễn thấy Tiêu Khoan đã nhận sai, trong lòng cũng thoải mái hơn: "Nhanh đến thư phòng mài mực cho bổn thiếu gia." Sau đó từ từ xoay người hướng về thư phòng.
Tiêu Khoan sững sờ tại chỗ, mình không nghe lầm chứ, mắt mở thật to.
Tiêu Thành Diễn không cảm giác được người sau lưng, hồ nghi xoay đầu lại, thấy Tiêu Khoan còn đang sững sờ tại chỗ, hét lớn: "Được lắm Tiêu Khoan, ngươi đây là đang xem thường bổn thiếu gia sao?" Trong lòng Tiêu Khoan địa vị mình càng ngày càng thấp.
"Thiếu gia, thiếu gia, trước kia ngài làm gì có bảo nô tài mài mực đâu a." Gãi gãi đầu, theo Tiêu Thành Diễn đi vào.
Tiêu Thành Diễn cầm lấy bút trước bàn sách suy tư, tự mình mà viết xong thế này, sợ không tốt lắm.
Tiêu Khoan nhìn Tiêu Thành Diễn còn chậm chạp chưa chịu viết, vội nói: "Thiếu gia, ngài không phải không biết viết đấy chứ?"
"Ngươi..." Tiêu Khoan này lá gan càng ngày càng lớn.