Lạc Diễn Tiên

Chương 64



Văn Nhân Lạc vừa định tiến lên giải thích. Tiêu Thành Diễn đã một bước vọt tới trước mặt Tô Nam Khải. Một quyền đánh tới. Tô Nam Khải theo bản năng đỡ lấy "Vị huynh đài này, ta cùng ngươi vốn không quen biết, có phải ngươi đang hiểu lầm gì không?"

Tiêu Thành Diễn cũng không để ý cội nguồn ra làm sao. Hai mắt đỏ lên trực tiếp xuất kích, Tô Nam Khải chẳng qua chỉ biết phòng ngự, không phản kháng.

Văn Nhân Lạc một mực cau mày, bỗng nhiên quát: "Dừng tay" Con mắt lạnh lấy hướng Tiêu Thành Diễn nói: "Ngươi nổi điên lên làm gì?"

Tiêu Thành Diễn nghe tiếng quay đầu nhìn nàng, lâu như vậy, nàng mới nói với mình được một lời, tuy nhiên lại nói lời này. "Ta nổi điên?" Tiếp theo chỉ vào Tô Nam Khải "Ngươi ở trên đường day dưa với hắn? Ngươi..."

"BA" Tiêu Thành Diễn lời còn chưa dứt. Đã bị ăn một cái tát làm cho hồ đồ, cái má nóng rát, bụm mặt không thể tin nhìn Văn Nhân Lạc.

Văn Nhân Lạc sững sờ nhìn tay mình, đánh xong liền hối hận. Nhưng làm sao nàng có thể nói như vậy? Vừa mới chỉ là sự hiểu lầm. Mình ngay cả cơ hội giải thích cũng không có "Ta ở trong lòng ngươi chính là như vậy?" Mắt đỏ lên.

Tiêu Thành Diễn hai tay ôm quyền, hành lễ. Không nói một lời xoay đầu rời đi.

Văn Nhân Lạc trông bóng lưng nàng đã đi xa, tim như bị dao cắt.

Tô Nam Khải nhìn xem hết thảy, cũng chưa rõ ràng lắm. Văn Mạt cô nương hẳn là người đã có gia đình, Văn Lạc cô nương đầu vẫn chưa buộc. Vậy tên nam tử vừa rồi có phản ứng như vậy là ý gì? Không lẽ hắn cũng đang theo đuổi Lạc cô nương?

"Nhị tỷ, nhị tỷ phu, Tô công tử, ta có việc, đi trước." Văn Nhân Lạc nói xong, mắt đỏ vội vội vàng vàng rời đi.

Cố Vũ hay tay ôm quyền nói "Xin hỏi huynh đài là?" Chính mình vẫn chưa rõ, vì sự tình của ngũ muội và ngũ muội phu còn đang khẩn trương. Chính mình hôm nay đeo bám dai dẳng lôi kéo hắn đến đây, không ngờ lại thấy một màn này. Về sau biết làm sao cho phải?

"Tại hạ nhà ở Lạc Dương, là con thứ ba của Tô viên ngoại gia trang, xin hỏi huynh đài xưng hô thế nào?" Tô Nam Khải nghe được vị nam tử này là tỷ phu của Lạc cô nương, vội vàng tự giới thiệu, muốn lưu lại ấn tượng tốt.

Cố Vũ cùng Văn Nhân Mạt đều là sững sờ, phụ hoàng không phải muốn kéo đến Trần gia và Tô gia ở Lạc Dương sao? Nếu có thể kết giao với người này có thể sẽ giúp phụ hoàng giảm bớt được nhiều việc. Cố Vũ kịp phản ứng, vội vàng nói: "Tại hạ họ Cố, tên một chữ Vũ."

"Cố Vũ huynh, hiện nay đang ở đâu?" Tô Nam Khải nghĩ đến, muốn biết rõ địa chỉ của Cố huynh, vậy chắc chắn sẽ gặp được vị Lạc cô nương, vì giai nhân, mình về muộn mấy ngày cũng được.

"Ở khách trọ thành đông, tại hạ vừa vặn cùng gia phụ cũng đang trên đường tới Lạc Dương." Cố Vũ nói với Tô Nam Khải. Mặc dù như vậy sẽ có lỗi với muội phu, nhưng giúp phụ hoàng vẫn là chuyện nên làm.

"Nếu Cố Vũ huynh không chê, tại hạ có thể cùng đi theo được không? Đến Lạc Dương, có thể lưu lại nhà tại hạ." Tô Nam Khải nghe xong vui mừng trong bụng. Đây là chuyện vô cùng tốt a.

"Tô huynh, khách khí, mời!"

Văn Nhân Lạc trở lại khách trọ, mở cửa phòng, nhìn thấy chỉ có mỗi Tiểu Niên đang dọn dẹp gì đó.

"Công chúa... ngài làm sao vậy?" Công chúa sao lại có biểu hiện bối rối?

"Tiểu Niên, ngươi có thấy phò mã đâu không?"

"Công chúa, phò mã bị nhị phò mã kéo ra ngoài tìm ngài với nhị công chúa mà, không lẽ công chúa không gặp được bọn họ à?"

"Không có gì..." Vào gian phòng tới trước cửa sổ, yên tĩnh nhìn ngắm phương xa.

Tiểu Niên thấy công chúa đứng lặng yên ở đó, cũng không dám quấy rầy, dọn dẹp xong liền cung kính lui ra ngoài.

Tiêu Thành Diễn một hơi chạy đến bên hồ. Ngồi xổm ở bờ hồ nhìn lấy mặt hồ. Đầu óc hiển hiện lại cảnh tượng vừa rồi, hai mắt đau nhói. Trong lòng như có roi quất vào. Nước mắt chậm rãi rơi xuống. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nước sông hiu quạnh, hai bờ sông màu xanh sẫm, khắp nơi đều là thân ảnh của nàng.

Vẫn không thể bỏ xuống được thân phận của ta sao? Ta đây có tư cách gì phải sinh khí? Gặp được Văn Nhân Lạc cuộc sống của mình cũng thay đổi. Không có nàng, ta biết làm cái gì bây giờ?

Cố Vũ mang theo Tô Nam Khải tới khách trọ, Văn Nhân Chấn đêm nay nhất định ở đại sảnh dùng bữa, tất cả mọi người cũng được ngồi cùng.

"Nhạc phụ đại nhân." Cố Vũ vào cửa liền hành lễ.

"Cha." Văn Nhân Mạt cũng hành lễ theo.

Văn Nhân Chấn nhẹ gật đầu, nhìn bên cạnh còn có một thiếu niên, nghi hoặc nhìn Cố Vũ như muốn hỏi.

"Cha, đây là tam công tử Tô gia ở Lạc Dương. Cùng tiểu tế ngẫu nhiên kết giao thành bằng hữu." Cố Vũ vội vàng giới thiệu.

"Bá phụ. Tiểu sinh hữu lễ." Tô Nam Khải nói tiếp. Nhìn Văn Lạc bên cạnh đang ngồi yên tĩnh ở đó. Cảm thấy mừng thầm. Tự nhiên được lưu lại ấn tượng tốt với cha Văn Lạc cô nương rồi.

Tam công tử Tô gia thành Lạc Dương? Tô gia không phải là một trong hai gia đình thương gia giàu có sao? Đây chẳng phải sẽ tiện đà giảm bớt được một việc? Văn Nhân Chấn nghĩ đến, tâm trạng liền tốt: "Hiền chất có phải đang trên đường trở về Lạc Dương?"

"Dạ đúng vậy, tiểu chất không biết có may mắn cùng đi với bá phụ hay không?" Có thể cùng đi, thời điểm tiếp cận giai nhân càng nhiều thì càng tốt.

"Chuyện này, vậy chúng ta cùng đi."

"Đa tạ bá phụ."

Văn Nhân Chấn nhìn đông nhìn tây, quét mắt một vòng "Hửm? Sao không thấy Diễn Nhi đâu cả?"

"Hắn không phải về trước rồi sao?" Cố Vũ nghi vấn hỏi.

Văn Nhân Lạc nghe xong, vốn tưởng rằng nàng đã về rồi. Cảm thấy có dự cảm không hay. Tay nắm chặt góc váy.

"Hiền đệ, phiền ngươi đi tìm đứa bé kia. Trời đã tối rồi, sao còn chưa trở lại không biết?" Văn Nhân Chấn nói với Trương tướng quân. Diễn Nhi khẳng định cáu kỉnh chuyện gì đây. Dù sao Trương tướng quân chính là sư phụ của Diễn Nhi. Tuy rằng không được bao lâu, nhưng một ngày vi sư suốt đời vi phụ. Lời hắn nói tất người kia phải nghe.

"Vâng, đại ca." Trương tướng quân nhận được lệnh. Tranh thủ mang theo vài thị vệ đi ra ngoài. Dù sao mình cũng đã nhìn Diễn Nhi lớn lên. Trong lòng cũng lo lắng.

"Mấy người các ngươi qua bên kia, mấy người các ngươi đi bên này." Trương tướng quân chỉ đạo. "Những người khác, theo ta."

Đi tới bên hồ, trông thấy một bóng lưng cô đơn. Trương tướng quân tranh thủ thời gian chạy tới.

Tiêu Thành Diễn càng nghĩ càng thất lạc. Nội tâm cảm giác khó hiểu. Cảm giác như mình không thở nổi. Tâm như bị roi quất lấy. "Rất thống khổ..." Chậm rãi nhắm mắt lại. Thả người xuống hồ.

Trương tướng quân kinh hãi, tranh thủ thời gian vọt tới, cũng nhảy theo xuống hồ. Hướng Tiêu Thành Diễn bơi đến. Bắt lấy cổ áo của nàng túm lên bờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.