Lạc Diễn Tiên

Chương 92



Trương tướng quân nghe nói Trương Hoài và Vương An Mẫn là do Tiêu Thành Diễn mang đến. Vì vậy an bài hai người vào Định Quốc Hầu phủ.

Trương Hoài thấy Tiêu Thành Diễn đi ra, vội vàng chạy lên. Nghe nói phò mã gia té xỉu ở hoàng cung, lại được xe ngựa của công chúa đưa trở về. Trên đường đi náo loạn không ít chuyện. Nào có để ý đến mình. Mình đến kinh thành càng là không chỗ nương tựa, tranh thủ thời gian bám chặt phò mã gia mới phải. "Phò mã gia."

Vương An Mẫn cũng đứng một bên xa xa nhìn xem Tiêu Thành Diễn. Một mình lên kinh thành, nơi này làm gì có họ hàng xa? Ở đây sinh hoạt cũng được dù sao cũng không có chỗ nương tựa, ngươi đang ở kinh thành, ta đây không bằng cũng tới kinh thành, càng là giúp quên đi những chuyện cũ, bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng... ngươi lại là Tiêu Thành Diễn, ta đến đây thì đã sao? Vốn dĩ không có hy vọng, rồi lại bắt đầu thất vọng.

"Phò mã gia, tiểu nhân..." Nhìn xem Tiêu Thành Diễn con mắt lạnh băng, ngẩn người. Trương Hoài bỗng nhiên không biết nói cái gì.

Vương An Mẫn thở dài một hơi, xem ra ngươi và ta kiếp nay không có duyên phận. Trong lòng tiếc hận. "Tiêu công tử, đây là muốn... làm gì?" Theo Trương Hoài đi tới. Nhìn xem hình thức lúc này của Tiêu Thành Diễn, cũng lấy làm lạ. Hoàn toàn không giống tác phong nhẹ nhàng tao nhã thường ngày.

"Nhị thiếu gia." Tiêu Khoan đuổi theo. Phía sau còn có Văn Nhân Lạc. Văn Nhân Lạc nâng váy, tóc đen kéo sau đầu, không mang bất kì đồ trang sức gì. Mặt mũi tràn đầy lo lắng, cau mày, không để ý đến hình tượng trực tiếp chạy ra khỏi Định quốc Hầu phủ, hoàn toàn không giống bộ dạng công chúa thường ngày.

Tiêu Khoan nhanh chân chạy đến trước mặt Tiêu Thành Diễn, dang hai tay ra, ý định ngăn cản Tiêu Thành Diễn.

Tiêu Thành Diễn lạnh băng nhìn Tiêu Khoan trước mặt "Cút ngay." Nếu không nghĩ đến tình cảm chủ tớ thường ngày, đã đánh hắn nằm trên mặt đất rồi.

"Nô tài... không thể..." Nhị thiếu nãi nãi nói rồi, đây là việc trọng đại, bất kể chuyện gì cũng phải ngăn thiếu gia lại, thiếu gia sẽ không làm thương tổn mình đâu, sẽ không, thiếu gia ngày thường đối với mình rất tốt. Tâm Tiêu Khoan lặng lẽ động viên bản thân.

Văn Nhân Lạc cũng chạy đến trước mặt Tiêu Thành Diễn, lôi kéo cánh tay của nàng "Diễn... Không được xúc động. Coi như là giết bọn chúng đi... cũng không thay đổi được chuyện gì, Diễn nên lãnh tỉnh, có được không?" Hốc mắt Văn Nhân Lạc lúc này ướt át. Đi tới đây liền chứng kiến một nữ tử xinh đẹp như thiên tiên đứng bên cạnh nàng, đến gần nhìn mới nhận ra chính là hoa khôi Thư Nhã, trong mắt càng là khó hiểu.

Vương An Mẫn cũng nhận ra nữ tử không chú ý hình tượng mà chạy ra đây, không phải chính là phò mã nữ giả nam trang hay sao? Nghe nàng xưng hắn là Diễn, còn có những lời nói như vậy... Thì ra chính là Tấn Dương công chúa. Hai người trai tài gái sắc, trời hợp chi tác. Mình thì tính là cái gì? Công chúa thiên chi kiều nữ, mình chỉ là tội thần chi nữ. Trong nội tâm xuất hiện vô vàn tự ti.

"Tránh ra." Tiêu Thành Diễn hất cánh tay, đẩy Tiêu Khoan trước mặt. Tiêu Khoan ngã nhào ra trên mặt đất. Không nhìn ai tiếp tục sải bước đi.

"Tiêu Thành Diễn, Diễn có thể lãnh tỉnh lại được không? Phụ thân... người cũng trúng độc." Văn Nhân Lạc thấy không thể ngăn cản được nữa, chỉ có thể lo lắng suông. Khóc, quát lên đối với bóng lưng Tiêu Thành Diễn.

Nghe tiếng Tiêu Thành Diễn ngây ngẩn cả người, lập tức giống như nổi điên hướng chủ viện chạy tới. Lưu lại mọi người không biết phải làm sao.

"Thảo dân, tham kiến Tấn Dương công chúa." Trương Hoài thấy Văn Nhân Lạc, đoán ra nửa phần, vội vàng quỳ xuống hành lễ. Vương An Mẫn ngẩn người, cũng vội khom người.

Văn Nhân Lạc lau nước mắt, nhẹ gật đầu, nức nở, nghẹn ngào nói với Tiêu Khoan "Mang nhị vị đi phòng khách." Nói xong nâng váy, chạy hướng chủ viện.

Tiêu Thành Diễn đi tới chủ viện, toàn bộ sân nhỏ tràn ngập vị thuốc nồng đậm. Trong sân tụ họp đông đủ các vị thái y cùng các đại phu dân gian. Khó có thể tin nhìn xem hết thảy. Lần này không do dự, vọt thẳng tiến vào gian phòng. Vượt qua đám thái y, đến cạnh giường.

Tiêu Hầu gia nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, bờ môi phát tím, vô lực mở hai mắt ra, nhìn xem con trai thứ hai trước mặt, trong ánh mắt mang theo tia vui mừng.

Tiêu Thành Diễn nhìn phụ thân hấp hối, tim như bị đao cắt. Phụ thân năm đó chinh chiến bốn phương, đảo mặt lại thành thế này. Đôi má gầy đến lõm vào trong.

Tiêu Hầu gia run run vươn cánh tay. Tiêu Thành Diễn vội vàng đưa hai tay nắm lấy, thấy bàn tay người gầy trơ xương. "Phụ thân."

"Diễn Nhi... Diễn Nhi, hiểu chuyện rồi... Vi phu.... cũng yên lòng..." Tiêu Hầu gia nói đứt quãng, nước mắt theo khóe chảy xuống, làm ướt cả gối đầu.

"Phụ thân, đừng, phụ thân, mẫu thân đã rời khỏi Diễn Nhi rồi, phụ thân cũng muốn rời khỏi Diễn Nhi sao? Diễn Nhi không muốn trở thành đứa con không cha không mẹ." Nước mắt cuối cùng nhịn không được mà chảy xuống. Úp sấp đầu trên giường, vùi đầu khóc rống lên.

Tiêu Hầu gia có chút lắc đầu "Diễn Nhi..." Tay kia nhẹ nhàng tìm được sợi tóc của nàng, liền giống như trước đây, mọi thứ như trở về mười năm trước. Vui mừng cười cười. Trong nội tâm không muốn bỏ qua. "Diễn Nhi... Không được cam chịu, vi phu cùng nương con cũng chỉ hy vọng con như vậy... Chứng kiến Diễn Nhi đã có biến hóa lớn, có thể quản lý được cái nhà này rồi... Vi phu... Cũng rất vui mừng... Có thể yên tâm giao Hầu phủ... cho con rồi." Từ trong lòng ngực móc ra Hổ phù. "Diễn Nhi... Hãy nghe vi phu nói cho xong." Thấy Tiêu Thành Diễn nhép nhép miệng, Tiêu Hầu gia vội vàng cắt ngang "Diễn Nhi... Vi phu lâu như vậy còn chưa rời khỏi... Chính là vì chờ con trở về... Hy vọng con sau này, khục.. khục.. khục.." Trực tiếp ho ra một búng máu.

Tiêu Thành Diễn thấy vậy, trừng to mắt, khàn giọng quát ra bên ngoài "Người đâu... mau tới đây."

"Diễn Nhi, chờ vi phu nói xong đã." Tiêu Hầu gia có chút không quan tâm, nắm thật chặt tay của Tiêu Thành Diễn, tiếp tục nói "Vi phu hy vọng con... có thể tha cho đại ca con... một mạng. Ta không muốn vì chuyện của ta và nương con, mà ảnh hưởng đến con, có được không?"

Tiêu Thành Diễn nhắm mắt lại, nhẹ gật đầu, nước mắt rơi đầy trên mặt đất. Tiếp nhận Hổ phù trong tay phụ thân, trong mắt lộ ra vẻ kiên định. Như đã quyết định xong việc trọng đại.

Tiêu Hầu gia cố sức mở to hai mắt, tay run rẩy tìm được đôi má của Tiêu Thành Diễn, cười một cách khó khăn "Hài tử, khổ cho con rồi... Về sau phải..." Lời còn chưa dứt, liền nhắm mắt lại, tay cũng dời đi đôi má của Tiêu Thành Diễn, rơi trên chăn. Không chút nào tức giận.

"Phụ thân, phụ thân... phụ thân." Tiêu Thành Diễn nắm chặt lấy tay của Tiêu Hầu gia.

Ngoài cửa truyền đến tiếng pháo nổ bùm bùm.

Nguyên Khang năm thứ hai mươi sáu, An Dương trưởng công chúa, Định quốc Hầu đã qua đời tại Định quốc Hầu phủ, truy phong Định quốc Hầu là An Lăng Vương. Hợp táng ở sùng lăng An Dương trưởng công chúa chi mộ. Thế tử Tiêu Thành Diễn thừa kế tước vị Phong Hoài Nam Vương.

Sau khi đưa tang An Lăng Vương cùng An Dương trưởng công chúa xong, Hoài Nam Vương giữ đạo hiếu ba năm, tự động thỉnh mệnh tiến về Thánh Thủy Tự cầu nguyện.

Nguyên Khang năm thứ hai mười bảy, Tấn Dương công chúa hạ sinh long phượng thai.

Tiêu Thành Diễn mở ra cửa chùa miếu, hành lang xuất hiện một nữ lang áo trắng đứng đấy, dáng người cao gầy, mái tóc đen nhánh, không có bất kì đồ trang sức nào, lộ ra thần thái tươi mát thoát tục. Nhớ nhung xông lên đầu.

"Lạc Nhi..." Nhẹ giọng kêu lên, đã một năm nay chưa kêu tên nàng rồi. Từ từ đi tới. Đến trước mặt Văn Nhân Lạc. Một năm không gặp, nàng vẫn như vậy.

"Diễn, về nhà đi được không?" Thanh âm dễ nghe truyền đến.

Tiêu Thành Diễn xoay người nhìn quét qua chùa miếu hết thảy, qua một năm đoạn tuyệt với sinh hoạt trên nhân thế, mỗi ngày sống trong hổ thẹn. Khẩn cầu mẫu thân tha thứ cho chính mình bất hiếu, không thể nhìn thấy mẫn thân lần cuối. Hôm nay cũng là thời điểm mình nên buông xuống mọi chuyện, lại lần nữa bắt đầu sinh hoạt trở lại. Ta còn có Lạc Nhi không phải sao.

Nhìn xem Văn Nhân Lạc, gật đầu cười.

"Được."

Xe ngựa đến phủ Hoài Nam Vương, trong phủ mọi người đều quỳ lại, tràn đầy dáng tươi cười, trong phủ tràn ngập vui sướng. Duy chỉ có Tiêu Thành Hành cùng Lý Xuân Mi, không cam tâm tình nguyện.

Xuống xe ngựa, đi đến trước mặt Tiêu Thành Hành, Tiêu Thành Diễn lộ ra vẻ gầy yếu, chưa qua thời hạn giữ đạo hiếu, nên tóc đen vẫn dùng dây cột màu trắng buộc lên. Toàn thân bạch y. "Đại ca, về sau vẫn là nên ở Vương phủ a." Hắn cũng là con ruột của cha, cũng coi như là anh ruột của mình. Nếu cùng đại ca tàn sát lẫn nhau, phụ thân nhất định không muốn chứng kiến.

Tiêu Thành Hành khinh thường nhìn xem hắn "Vậy, đa tạ nhị đệ chứa chấp." Không nghĩ tới mình làm hết thảy mọi chuyện, lại bị Tiêu Thành Diễn hưởng hết, nội tâm vô cùng không vừa lòng.

Tiêu Thành Diễn nhẹ gật đầu, nắm lấy tay Văn Nhân Lạc đi vào Đông viện. Nhìn trong phủ hết thảy, kí ức lại ùa về, ta sẽ vĩnh viễn lưu giữ chúng trong lòng. Hiện tại thầm nghĩ nên quý trọng cái trước mắt cho thật tốt. Nghĩ vậy tay cũng siết Văn Nhân Lạc thật chặt.

Gian phòng truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ con. Tiêu Thành Diễn cau mày, không hiểu nhìn xem Văn Nhân Lạc, chờ đợi Văn Nhân Lạc giải thích. Trong lòng bất an. Đây quả thật là con của nàng sao? Nếu là Tiêu Thành Diễn trước kia, khẳng định sẽ tông cửa đi ra ngoài, có điều bây giờ sẽ không.

Văn Nhân Lạc thấy nàng ngừng bước chân, ngẩng đầu nhìn nàng liền biết nàng hiểu lầm. "Diễn, còn nhớ rõ việc thiếp mang thai?" Cười hỏi.

Tiêu Thành Diễn nhẹ gật đầu.

"Hai đứa trẻ này là của đại ca và một cô gái thanh lâu, cô gái đó vì đến đường cùng nên lui tới Hầu phủ... Chúng ta sống cùng nhau, không có khả năng sinh con... Vì vậy mẫu thân đã chứa chấp cô gái thanh lâu kia, và nói với bên ngoài rằng ta đã có thai... Như vậy thân phận của Diễn, cũng sẽ không bị phát hiện, ta cũng đã nói với mẫu thân rồi, chúng ta là thật lòng ở bên nhau, mẫu thân cũng hy vọng Diễn được hạnh phúc." Văn Nhân Lạc từ từ thuật lại. Cái này vốn dĩ nên giải thích từ một năm trước, không biết làm sao vì lúc ấy nàng vẫn đang trốn tránh mình.

Tiêu Thành Diễn mới bừng tỉnh đại ngộ. Lạc Nhi sao có thể là người như vậy? Khóe miệng cong lên. Mẫu thân, cám ơn người đã tác thành.

Tiểu Niên ôm bé con đi ra. Tiểu hài tử trong ngực không ngừng khóc lóc. Tay vung vẩy khắp nơi. "Công chúa, thế tử ngài cứ khóc hoài."

Văn Nhân Lạc thuần thục tiếp nhận hài tử, ôm lấy bờ m0ng và phía sau lưng, kiên nhẫn dỗ dành trong ngực.

Đôi má bé con chợt đỏ bừng, há miệng thật to, một mực oa oa khóc lớn. Nước mắt một hạt lại một hạt lăn xuống.

Tiêu Thành Diễn nhìn bé con khuôn mặt nõn nà trước mặt, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay niết lấy đôi má bé con mà bóp lấy. Thật tốt quá... Về sau Tiêu gia coi như có con nối dõi rồi. Như thế mình cũng yên tâm. Nội tâm vô cùng thỏa mãn.

Bé con khóc đủ rồi, liền nín, căng đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn xem Tiêu Thành Diễn, cười cười, miệng lộ ra hai chân răng nhỏ xíu.

"Lạc Nhi, tên con là gì?" Tiêu Thành Diễn bắt lấy bàn tay nhỏ bé của con chơi đùa, rồi ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Lạc.

"Con chưa có tên, còn chờ phụ thân về đặt cho con a." Văn Nhân Lạc cũng cười cong cong khóe mắt. Loại cuộc sống này giống như trong mơ vậy. Hôm nay lại thành hiện thực. Lại là cùng với người kia, thật hạnh phúc.

Tiêu Thành Diễn nghe vậy ngẩn người, lập tức kịp phản ứng, khóe miệng cong lên "Không bằng... Ca ca gọi là Tiêu Quyết, muội muội gọi là Văn Nhân Kỳ." Đều là mỹ ngọc ý tứ. Tiêu Thành Diễn suy tư một hồi nhìn xem bé con mới nói.

"Quyết, Tiêu Quyết, thật dễ nghe, Quyết Nhi có tên rồi." Văn Nhân Lạc mừng rỡ nhìn xem bé con trong ngực. Lại ngẩng đầu chăm chú nhìn vào Tiêu Thành Diễn, khóe miệng cong lên "Diễn, muốn ôm con một chút không?"

Ôm con? Chuyện này... Nhìn nhìn Tiêu Quyết, thật đáng yêu, không khỏi động tâm. "Được."

Văn Nhân Lạc nâng Tiêu Quyết lên đưa tới trước mặt Tiêu Thành Diễn.

Tiêu Thành Diễn lập tức tay chân luống cuống. Cuống quít tiếp nhận lấy.

"Aiz, Diễn, không được ôm như vậy, con sẽ thở không nổi đấy." Thấy bộ dạng ôm con của Tiêu Thành Diễn, vội vàng uốn nắn.

"Ôm thế này được chưa?" Tiêu Thành Diễn học bộ dạng vừa rồi của Văn Nhân Lạc, đặc biệt cẩn thận. Sợ làm té bé con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.