Giờ thìn ngày hôm sau, Tiêu Thành Diễn đi tới bên người Văn Nhân Lạc. Lạc Nhi sớm muộn gì cũng nên biết rõ... Nội tâm vẫn còn do dự "Lạc Nhi... Ta có lời muốn nói với nàng." Lông mày cau lại, biểu lộ nghiêm túc.
Văn Nhân Lạc để đôi đũa trong tay xuống, cười cười "Diễn... Hôm nay làm sao vậy?"
"Ta..." Tiêu Thành Diễn nhìn xem góc tường, nhất thời không biết làm sao.
"Làm sao?" Văn Nhân Lạc thấy bộ dạng của nàng, hôm nay bị gì mà ấp a ấp úng vậy?
"Hai ngày sau... Ta sẽ nắm giữ ấn soái xuất chinh." Cắn răng một cái, một hơi nói ra. Dù sao cũng phải để nàng biết cho rõ.
Dáng tươi cười của Văn Nhân Lạc bỗng nhiên cứng lại "Diễn, trò đùa này không vui đâu." Trong lòng có vẻ mong chờ.
Hai tay Tiêu Thành Diễn đặt trên vai nàng "Lạc Nhi, ta không có nói đùa... Hôm qua đặc phái viên Ngụy quốc vào kinh, không phải để đàm hòa, ngược lại là tuyên chiến, phụ hoàng sợ vùng biên giới nơi Hoài Dương Vương nắm giữ trụ không vững, mệnh ta nhanh chóng tiến về vùng biên giới... Ta cũng không cách nào kháng cự." Nói xong cúi đầu. Trong nội tâm thật sự không muốn bỏ qua. Huống hồ chính mình đã chủ động xin khai chiến...
"... Phụ hoàng không thể đổi một người khác sao? Ví dụ như Trương tướng quân... Hay Lâm tướng quân chẳng hạn. Vì cái gì lại là Diễn?" Trong lòng khó chịu vô cùng, còn khẩn cầu có thể hay không thay đổi kết cục.
"Lạc Nhi, trong tay ta đang nắm binh quyền năm mươi vạn... Kế thừa tước vị mà không làm được gì. Văn võ bá quan ngoài mặt tuy không nói, nhưng trong lòng khó tránh khỏi không phục. Hơn nữa chỉ là một Ngụy quốc nho nhỏ. Dám cuồng ngôn, tuyên bố muốn đem Lạc Nhi nạp làm tần cho cẩu hoàng đế Ngụy. Khẩu khí này ta thực sự không chịu đựng được. Không bao lâu, ta sẽ bình định được triều đình Ngụy quốc." Tiêu Thành Diễn làm ra vẻ điềm nhiên như thể không có chuyện gì. Nhằm an ủi Văn Nhân Lạc.
Văn Nhân Lạc nhào vào lòng nàng. Một mực trầm mặc không nói.
Tiêu Thành Diễn vuốt lưng nàng. Như muốn bắt lấy cái vu0t ve an ủi cuối cùng.
Triều đình.
"Hoàng thượng, Hoài Nam Vương tuổi trẻ còn nhỏ, có thể chưa quen với chiến sự. Phong Đại tướng quân khó mà khiến quân lính phục. Hơn nữa, Tiêu lão vương gia sinh đến hai người con trai, thần đề cử con trai cả Tiêu Thành Hành cùng xuất chinh." Phương thừa tướng ra khỏi hàng nhìn Văn Nhân Chấn nói. Tiêu Thành Diễn thừa kế tước vị đương nhiên không thể thay đổi. Nhưng cũng không thể từ bỏ binh quyền. Đẩy Tiêu Thành Hành một chút, về sau xem vận mệnh của hắn thế nào.
"Thần tán thành." Một lão thần theo sắp xếp cũng ra khỏi hàng phụ họa.
"Chúng thần tán thành." Đảng phái của Ba Thục Vương nhao nhao phụ họa.
"Hoàng thượng, thần, Phương Dũng xin thỉnh mệnh cùng xuất chinh." Một người tuổi còn trẻ ra khỏi hàng võ quan chào theo kiểu nhà binh, ôm quyền nói.
Văn Nhân Chấn phẫn nộ nhìn quét quần thần, thừa tướng vẫn cứ tùy ý làm bậy. Nhìn Cố thái phó phía sau, mới d3 xuống tức giận "Phương ái khanh, quả nhiên tuổi trẻ tài cao."
"Phong Hoài Nam Vương thành nhị phẩm Phiêu kỵ tướng quân. Hình bộ thị lang Tiêu Thành Hành thành Trung lang tướng. Phương thừa tướng chi tử Phương Dũng phong thành giám quân." Văn Nhân Chấn chậm rãi nói. Đừng mơ tưởng xếp người đến phân quyền với Diễn Nhi.
Phương thừa tướng nghe xong, còn kém hồ tử dựng lên, tiểu nhi hoàng đế so với tiên hoàng còn khó đối phó hơn. Tiêu Thành Hành tứ phẩm không có quyền, con mình ngũ phẩm càng không có quyền. Thật giỏi tính toán.
Hai ngày sau, trời con chưa sáng, Tiêu Thành Diễn đã thức dậy. Mặc xong áo bào trắng giáp bạc, đến cạnh giường. Nhẹ nhàng tìm được đôi má của Văn Nhân Lạc đang ngủ say. Đôi mắt ửng đỏ. Cho dù sau này cách xa hai nơi, không thể nhìn thấy nhau, ta vẫn sẽ luôn khắc sâu dung nhan này trong lòng. Chậm rãi nhắm con mắt, nửa ngày mới nhấc Bàn long kim thương xoay người ra, từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại.
Tại điểm khởi binh, Văn Nhân Chấn đầu đội kim quan, mặc áo bào hoàng long. Đứng ở chỗ cao nhất, tự mình đi tiễn biệt các tướng sĩ.
"Diễn Nhi, phải làm cho thật tốt, vì Đại Tấn ta mà ra khẩu khí này." Văn Nhân Chấn vỗ vỗ bờ vai Tiêu Thành Diễn. Dường như cảm giác thấy bóng hình Tiêu Chí Khôn từ nhiều năm trước.
"Không diệt được Ngụy, nhi thần nguyện dùng da ngựa bọc thây." Tiêu Thành Diễn chào theo kiểu nhà binh, giọng giòn vang mạnh mẽ.
"Trẫm muốn con bình an trở về, con còn có Lạc Nhi và cả Quyết Nhi cùng Kỳ Nhi đang chờ con." Văn Nhân Chấn lắc đầu. Mình đã rất xin lỗi với hoàng muội và Lạc Nhi rồi. Hy vọng Lạc Nhi đừng trách mình.
Hốc mắt Tiêu Thành Diễn ươn ướt, nhẹ gật đầu, nhìn xem hướng Vương phủ, trong mắt đầy vẻ luyến tiếc. Cắn răng, xoay người hô vang lên với trăm vạn binh sĩ "Xuất chinh."
Đi tới trước ngựa xích thố, tìm được lưng ngựa, con chiến mã này là của phụ thân. Lập tức trở mình bước lên lưng ngựa. Đi ở phía trước đại quân. Đại quân chậm rãi lên đường.
Văn Nhân Lạc chậm rãi mở con mắt. Bên cạnh đã không có người. Mền đã lạnh buốt từ lâu. Trong lòng trầm xuống "Tiểu Niên, Tiểu Niên." Hô lên dồn dập với người ngoài cửa.
"Công chúa." Tiểu Niên vội vàng chạy đến. Nhìn xem Văn Nhân Lạc đã đi chân trần trên mặt đất. Thần sắc lo lắng.
Văn Nhân Lạc thấy Tiểu Niên đến rồi, vội vàng bắt lấy hay tay Tiểu Niên lắc lắc "Tiểu Niên... Giờ gì rồi? Vương gia đâu?"
"Công chúa, đã giờ thìn rồi, phò mã đã xuất chinh."
"Cái gì? Sao không gọi ta dậy?" Văn Nhân Lạc bỏ lại Tiểu Niên chạy ra ngoài.
Tiểu Niên lấy áo choàng và giày liền đuổi theo sau Văn Nhân Lạc "Công chúa, ngài mang giày vào trước đã."
"Tiêu Khoan, nhanh, mang xe ngựa ra đây, đi tường thành." Văn Nhân Lạc ra ngoài sân nhỏ vội vàng căn dặn Tiêu Khoan. Sạo lại không gọi thiếp? Sao lại không để thiếp tiễn biệt?
Vội vội vàng vàng đi tới thành lâu. Chỉ có thể nhìn thấy quân đội dày đặt, mênh mông bát ngát. Nội tâm mất mát. Yên lặng nhìn quân đội ở phương xa. Nước mắt một giọt lại một giọt chảy xuống, làm ướt cả áo. Tiếc nuối vô hạn.
"Vương gia, cách một ngọn núi nữa sẽ đến. Có điều thời tiết càng ngày càng rét lạnh. Vương gia, ngài hãy mặc thêm quần áo vào đi a." Trương Hoài cảm thấy hơi lạnh. Khí trời vùng biên giới mình là người biết rõ. Mặc đại bông vải áo bào cũng còn lạnh, chớ nói chi áo giáp.
Tiêu Thành Diễn nhìn chung quanh, có không ít binh sĩ đông lạnh đến gò má ngẩn hồng. "Còn bao nhiêu ngày nữa thì tới?"
"Khởi bẩm vương gia, còn khoảng ba ngày nữa." Trương Hoài vội vàng nói. Lần này vương gia mang mình theo, còn phong mình là hộ quân bên cạnh. Trong lòng vui cười không siết. Lần đầu tiên làm quan, lại là quan lục phẩm. Nhưng có thể ở bên cạnh vương gia, càng là có nhiều uy phong.
"Gia tăng tốc độ." Đến sớm ngày nào, khải hoàn hồi triều sớm ngày ấy, có thể sớm nhìn thấy Lạc Nhi. Không biết nàng có trách mình đi không từ giã hay không.
...
Vùng biên giới bị tuyết trắng bao trùm, rét thấu xương, gió lạnh đánh vào mặt như đao cắt. Thành tựu vùng biên giới thay đổi liên tục. Cổng thành đã có dày đặt binh sĩ nhìn xa xa về phía này.
"Người đến là ai?"
"Phiêu kỵ tướng quân Tiêu Thành Diễn."
Trên cổng thành, tướng sĩ nhìn thấy cờ "Tiêu" "Tấn" của quân đội dựng thẳng lên. Trong nội tâm kích động không thôi. Vội vàng dẫn dắt người nghênh đón.
"Thuộc hạ bên giáo úy tham kiến phiêu kỵ tướng quân." Nói xong chào theo kiểu nhà binh.
"Không cần đa lễ." Tiêu Thành Diễn nhìn mặt hắn mang nét vui mừng sau đó liền chau mày. Trong nội tâm nghi hoặc khó hiểu.
"Phiêu kỵ tướng quân, mời ngày nhanh chóng tiến về tiền tuyết trợ giúp."
"Cái gì? Ngụy quốc nhanh như vậy đã?" Lắp bắp kinh hãi. Xem ra Ngụy quốc quả thật đã có chuẩn bị.
"Hoài Dương Vương cùng Lâm tướng quân đều có mặt tại tiền tuyến. Chỉ sợ chèo chống không được bao lâu."
"Tình hình chiến sự thế nào?" Tiêu Thành Diễn nhíu mày hỏi.
"Lâm tướng quân mang theo một vạn người, Ngụy quốc ba vạn."
"Ba vạn quân theo bổn vương tiến đến tiền tuyến. Những người còn lại vào thành xây dựng cơ sở tạm thời." Tiêu Thành Diễn nghe xong nhíu chặt mày. Dùng ít địch nhiều, chỉ sợ không ổn. Ra lệnh cho phía sau. Nói xong, liền điều xe ngựa chạy về tiền tuyết.
Thanh âm đánh nhau càng ngày càng gần. Tuyết trắng bị máu tươi nhuộm đỏ, đã khô lại. Địa điểm càng ngổn ngang thây người đầy đồng.
Liếc mắt nhìn thấy, phương xa Lâm Đức Quyền té trên mặt đất che ngực, trước mặt là lãnh tướng Ngụy quốc đang dùng đao bổ tới.
Tiêu Thành Diễn cảm thấy cả kinh, lửa giận xông lên đầu. Đạp lên lưng ngựa bay đến, vung Kim thương trong tay, lúc đao sắp gần đến Lâm Đức Quyền liền nghe một tiếng "Đang" thanh thúy.
Lâm Đức Quyền từ từ mở mắt ra, trong ánh mắt không thể tưởng tượng nổi. Vốn cho rằng mình sẽ chết ở đây, không ngờ lại thấy được lão đại. "Lão đại..." Bây giờ còn đang lúc khiếp sợ.
Lãnh tướng Ngụy quốc bị một kích này liền lùi lại vài bước. Vừa mới là một bóng trắng thoảng qua. Chính mình hoàn toàn không có phản ứng, đã bị lực chấn khai. Nhìn kĩ mới thấy là một tiểu tướng mặc áo bào trắng, lớn lên giống như tiểu bạch kiểm. Trong nội tâm cực kì giận dữ. Nắm thật chặt đao trong tay, bổ tới Tiêu Thành Diễn.
Tiêu Thành Diễn vượt qua lấy báng thương, ngăn cản lực tấn công của lãnh tướng Ngụy quốc, sau đó mắt gấp tay nhanh cầm đao sượt qua cẳng chân lãnh tướng Ngụy quốc.
Lãnh tướng Ngụy quốc không né kịp nhanh chóng té ngã trên mặt đất. Với kinh nghiệm thương trường, còn chưa bái kiến người có thủ pháp nhanh như vậy. "Ngươi là người phương nào."
Tiêu Thành Diễn đem mũi thương đặt trên cổ lãnh tướng. Con mắt lạnh băng nhìn hắn.
Lúc này viện quân cũng gia nhập chiến tranh.
"Trói lại." Thanh âm mang theo phẫn nộ, thu thương về phía sau. Ra mệnh lệnh cho các binh sĩ. Xoay người đi về hướng Lâm Đức Quyền.
Ngồi xổm xuống nâng Lâm Đức Quyền dậy "Lâm huynh, không sao chứ?" Trên người vết máu loang lổ, nói không sao thật sự không thể tin nổi.
"Đa tạ lão đại cứu mạng." Lâm Đức Quyền bụm lấy miệng vết thương cảm kích nói. Bây giờ còn có cảm giác lo sợ xen lẫn cảm giác được sủng ái.
"Lâm huynh về thành trước, nơi này để cho ta." Đem Lâm Đức Quyền giao cho binh sĩ đưa đến khu vực an toàn, cầm bàn Long kim thương, xoay người vượt qua, nhảy lên lưng ngựa. Lúc này mới yên tâm rời đi.
"Lão đại, hãy cẩn thận."
Bởi vì tướng quân bên địch đã bị Tiêu Thành Diễn bắt làm tù binh. Cộng với viện quân cũng đã đến. Niềm tin của các tướng sĩ Tấn quốc ngày càng gia tăng.
...
Kinh thành.
"Báo! Hoài Nam Vương Tiêu Thành Diễn giết hai vạn quân địch, bắt sống năm nghìn làm tù binh, hiện tại đã xâm chiếm được huyện Tân Thành của Ngụy quốc." Một binh sĩ báo tin vui, hắng giọng lên trước đầu đường. Một đường hô thẳng đến hoàng cung.
"Tốt, tốt, tốt." Văn Nhân Chấn ngồi trên ghế rồng cực kì vui mừng, nói liên tiếp ba từ "tốt". Quả nhiên là con trai của Tiêu Chí Khôn, vừa đến tiền tuyến đã thắng ngay trận đầu. Thật sự là nhân tài trụ cột của Đại Tấn ta.