Lạc Điệp Hữu Tình

Chương 15



Cổ tay Diệp Lăng Hiên bị dây thừng xiết chặt, dây thừng còn xén vào da thịt, chỗ bị trói đã chảy ra máu tươi. Hắn bị đẩy mạnh vào trong một thạch thất, thạch thất này nằm trong một cái tiểu viện nhỏ không người lai vãng ở ngoại ô thành Hàng Châu. Duẫn Nguyệt Tình theo lệnh Ảnh Mị khiêng hắn đến đó. Thật không ngờ căn cứ của bọn người U Hỏa giáo lại là nơi này, đúng thật nơi nguy hiểm nhất cũng chính là chỗ an toàn nhất. Diệp Lăng Hiên cười khổ, hắn đã tính toán sai lầm rồi. Lúc tìm người hắn không nghĩ đến tìm trong phạm vi thành Hàng Châu.

Đi dọc theo thạch thất âm lãnh, Diệp Lăng Hiên quan sát những nhà lao hai bên hành lang thạch thất. Xem ra mấy vị chưởng môn mất tích bị bọn họ giam cầm trong đó. Đáng tiếc cửa nhà lao là một khối sắt dày đặc không khe hở, Diệp Lăng Hiên không tài nào nhìn thấy được bên trong.

Hắn nhìn thoáng qua Duẫn Nguyệt Tình đang đi cạnh hắn, Duẫn Nguyệt Tình vẫn mang ánh mắt vô hồn. Lúc này, đi tới đoạn cuối cùng của thạch thất, Ảnh Mị mở cửa lao ra, đẩy hắn vào bên trong.

Ảnh Mị cởi bỏ dây thừng cho hắn, tháo ra, đem còng tay treo trên tường ở thạch thất đeo vào cổ tay hắn, “Chúng nó được chế tạo từ ngàn năm huyền thiết, ngươi đừng mơ tưởng có thể dùng nội lực phá hủy chúng nó.”

“Ngươi suy nghĩ chu đáo quá ha, hiện tại đại huyệt của ta bị ngươi phong bế, còn nội lực nỗi gì nữa.” Thần sắc Diệp Lăng Hiên vẫn hết sức tự nhiên.

“Đối với dạng người như ngươi chúng ta cũng không dám có một chút sơ suất.” Ảnh Mị nói xong, ‘ ba ’  một tiếng cho hắn một bạt tai. Đầu Diệp Lăng Hiên bị đánh va vào tường, khóe miệng cũng chảy ra một dòng máu tươi. “Bởi vì ngươi, tả hữu hộ pháp của chúng ta phải chết, Thanh Long đường chủ cũng chết, tất cả đều bị chết!”

“Ta thật muốn giết ngươi, ngươi có biết không?” Tay trái Ảnh Mị nâng cằm Diệp Lăng Hiên lên, tay phải xiết chặt cổ hắn, sử dụng lực đạo rất lớn, Diệp Lăng Hiên cảm thấy vô cùng khó thở, tất cả trước mắt đều dần tối đen…

“Có thể bóp chết ngươi như vậy thật sảng khoái, đáng tiếc, giáo chủ chúng ta muốn trông thấy ngươi, bất quá, chờ giáo chủ gặp ngươi xong, cũng chính là ngày giỗ của ngươi.” Ảnh Mị oán hận buông tay ra. Diệp Lăng Hiên không thở được.

“Các ngươi có giết chết ta cũng vô dụng, võ lâm Trung Nguyên sẽ không vì mất ta mà lụn bại!” Diệp Lăng Hiên lạnh nhạt nói.

“Nhưng giết ngươi có thể khiến cho võ lâm oanh động a, dù sao ngươi cũng là võ lâm minh chủ.” Ảnh Mị phân phó tay sai mang tới một cây roi, sau khi tẩm nước xong liền quất mạnh lên người Diệp Lăng Hiên. Diệp Lăng Hiên cắn chặt môi dưới, không rên một tiếng nào. (a, thương bé Hiên quá )

Ảnh Mị dường như đang tiết hận, một roi lại một roi thẳng tay quất vào Diệp Lăng Hiên. Diệp Lăng Hiên từ đầu đến cuối không rên rỉ một tiếng. Hắn vô lực ngẩng đầu nhìn xem Duẫn Nguyệt Tình đứng một bên yên lặng không nhúc nhích, trên mặt Duẫn Nguyệt Tình không hề có chút biểu cảm nào, giống như hết thảy những chuyện này không gì quan hệ hắn.

Diệp Lăng Hiên nở nụ cười, Nguyệt Tình, yên tâm ta nhất định sẽ cứu ngươi.

Quất cho đến khi toàn bộ chiếc áo trắng của Diệp Lăng Hiên nhiễm đầy máu, Ảnh Mị lúc này mới dừng tay, hắn nhìn nhìn Diệp Lăng Hiên đang hôn mê, buông roi, vỗ tay ngoắc Duẫn Nguyệt Tình, hai người rời đi tù thất.

Không biết qua bao lâu, Diệp Lăng Hiên từ từ tỉnh lại, trên người đau đớn nóng rát, từng đợt từng đợt truyền đến thần kinh hắn. Nhắm mắt vận một chút khí, phát giác huyệt đạo đã tự động giải khai, Diệp Lăng Hiên điều tức nội lực bắt đầu vận công chữa thương. Hô hấp tuần hoàn đã ổn định, thương thế trên người cũng chuyển biến tốt một ít, Diệp Lăng Hiên dùng sức kéo chiếc còng sắt ở cổ tay, phát giác quả thật là ngàn năm huyền thiết, xem ra quả thực không thể dùng nội lực phá hủy.

Trước mắt quan trọng nhất là tìm cách giải nhiếp hồn thuật. Diệp Lăng Hiên bắt đầu lục lọi trong trí nhớ những kiến thức liên quan đến nhiếp hồn thuật mà hắn từng xem qua trong sách.

Ngày hôm sau, tái diễn tình trạng ngày đầu tiên, Diệp Lăng Hiên lại bị quất một chút. Cứ như vậy không phải biện pháp tốt, Diệp Lăng Hiên cười cười yếu ớt, mỗi ngày bị roi quất khiến cho thân mình hắn càng ngày càng suy yếu, dẫu cho mỗi ngày vận khí chữa thương cũng là nước xa không giải được cơn khát gần. Hiện tại cơ hội duy nhất chính là chờ đến lúc gặp mặt giáo chủ U Hỏa giáo.

Thế rồi ngày thứ ba có chuyện bất ngờ phát sinh. Ảnh Mị như thường lệ tiến vào, có điều lần này hắn không mang roi, hắn đi đến trước mặt Diệp Lăng Hiên, dùng ngón tay điểm hết đại huyệt hắn, rồi sau đó lấy ra một viên thuốc màu đỏ bắt hắn nuốt vào.

“Ngươi cho ta ăn cái gì?” Diệp Lăng Hiên hỏi.

“Tiêu Ngọc Hoàn.” Ảnh Mị vừa nói vừa cởi trói cho hắn.

Tiêu Ngọc Hoàn? Diệp Lăng Hiên cười khổ, bọn họ quả thật đề cao cảnh giác hắn gắt gao a, điểm đại huyệt còn chưa an tâm, nay cho hắn uống Tiêu Ngọc Hoàn để tránh việc hắn có thể ngưng tụ nội lực.

Ảnh Mị ngoắc ngoắc ra lệnh Duẫn Nguyệt Tình đứng ngoài cửa tiến vào, sai hắn mang Diệp Lăng Hiên đi ra ngoài, “Vốn dĩ là giáo chủ muốn đích thân đến Hàng Châu gặp ngươi, thế nhưng ngài ấy thay đổi chủ ý, muốn chúng ta mang ngươi đi Thanh Châu gặp ngài.”

Giáo chủ U Hỏa giáo ly khai Tây Vực, đến Thanh Châu sao? Xem ra, tất cả mọi sự đều nằm chắc trong lòng bàn tay hắn.

Duẫn Nguyệt Tình mang Diệp Lăng Hiên ra khỏi thạch thất, để hắn lên một chiếc xe ngựa đang đậu ngoài đình viện. Ảnh Mị lấy ra trong lòng ngực mặt nạ da người đeo cho Diệp Lăng Hiên. Duẫn Nguyệt Tình cũng đeo mặt nạ. Hai người nhảy lên xe ngựa, đánh ngựa chạy như bay mà đi.

Còn những chưởng môn trong thạch thất tính sao? Diệp Lăng Hiên vô lực dựa vào thùng xe ngựa suy tư. Ảnh Mị để lại một ít tay sai trông giữ thạch thất, nhưng hắn có thể yên tâm rời đi như vậy sao? Hay là, những vị chưởng môn này đã sớm bị hắn dời đi?

Vừa đi qua cửa thành Hàng Châu, xe ngựa đã bị chặn lại. Thì ra, Tề Ngự Thiên phát giác Duẫn Nguyệt Tình cùng Diệp Lăng Hiên đều mất tích bèn truy tìm trong vòng năm mươi dặm thành Hàng Châu. Tìm ba ngày không thu hoạch được gì nên hắn chuyển sang kiểm tra những chiếc xe ngựa ra vào thành. Thật may là hắn cùng tri phủ Hàng Châu có giao tình không tồi nên được phép làm thế.

“Vài vị đại gia a, chúng ta đang phải hồi hương gấp. Đệ đệ ta bị bệnh nặng.” Ảnh Mị giờ phút này đang nói chuyện với những nhân viên điều tra.

Mấy người kia xem xét kĩ Ảnh Mị cùng Duẫn Nguyệt Tình rồi nhìn vào bên trong thùng xe, quả thật chỉ có một nam tử vẻ mặt trắng bệch như đang bệnh nặng nằm ở trong. Diệp Lăng Hiên cười khổ, nếu không phải đến á huyệt cũng bị điểm, giờ phút này hắn đã hô to lên rồi.

“Xong! Các ngươi đi đi.”

“Đa ta đại gia.” Ảnh Mị phất roi, xe ngựa phi ra khỏi cửa thành.

“Diệp minh chủ a, Tề Ngự Thiên quả là rất lo lắng cho các ngươi nga, đáng tiếc a, thủ hạ của hắn đều là phế vật!” Ảnh Mị lạnh lùng cười.

Diệp Lăng Hiên lẳng lặng nghe, ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người Duẫn Nguyệt Tình. Hai mắt hắn trống rỗng vô thần, nào có ai biết, đôi con ngươi đen láy ấy ngày trước linh hoạt đến nhường nào. Lúc trước, sao ta lại đồng ý để hắn xuất môn một thân một mình, tuy rằng biết rõ năng lực của hắn, nhưng uy lực nhiếp hồn thuật không thể chỉ dựa vào công lực là ngăn cản được. Trong lòng Diệp Lăng Hiên tràn ngập  hối hận. (tội quá)

Bọn họ đi suốt đêm, ngày hôm đó đi tới Từ Châu. Bước vào một cái khách *** vắng lặng, Duẫn Nguyệt Tình đỡ Diệp Lăng Hiên xuống xe ngựa.

“Tiểu nhị, chuẩn bị cho chúng ta hai gian phòng hảo hạng.” Ảnh Mị phân phó.

“Dạ.”

Lúc này, một người áo lam đi từ cầu thang xuống, Diệp Lăng Hiên vừa thấy người này lập tức sửng sốt một chút, sao hắn lại ở chỗ này?

Triệu Kiếm Phi nghi hoặc quan sát nam tử có vẻ bị bệnh đang nhìn hắn chăm chăm từ lúc hắn bước xuống cầu thang. Kỳ quái, hắn chưa thấy qua người này a, vì sao lại nhìn chằm chằm vào hắn. Có điều đôi con ngươi đen kia thoạt nhìn có điểm nhìn quen mắt. Ai ~~~ không nghĩ nhảm nữa, không phải tại một tên võ lâm minh chủ tay trói gà không chặt đang mất tích sao? Nga, đúng rồi, còn thêm cái thằng tiểu quỷ tự cao tự đại cũng mất tích luôn. Bọn họ làm võ lâm đại loạn a, người người tìm kiếm, ngay cả cha ta cũng bắt ta phải toàn tâm toàn lực truy lùng. Triệu Kiếm Phi nhớ tới này là tức giận vô cùng.

Trên mặt Ảnh Mị hiện lên một tia lo lắng, nhưng thấy Triệu Kiếm Phi sau khi nhìn bọn họ liếc mắt một cái, lập tức rời đi, lúc này mới thở ra một hơi đem Diệp Lăng Hiên lên lầu, đẩy hắn vào phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.