Lạc Giữa Rừng Hoa

Chương 5: Ranh giới của sự tồn tại



Rầm..

Một thanh âm vang động đất trời,cùng tiếng hét kinh sợ của học sinh tạo thành một tạp âm chói tai. Chiếc xe chở Diệp Lâm Huyền cùng Tố Ngôn đâm thẳng vào nhà kính Học Viện Galaxy cao quý,dần dần trượt xuống dưới nơi đặt nệm bảo hộ. Đây là kính đàn hồi,muốn phá vỡ nó cũng khá khó khăn,tuy nhiên va chạm đã tạo thành một vết rạn khá to.

Lúc này,toàn bộ học sinh trong hai khu nhà kính kéo tới đông nghịt,cả những học sinh Đặc huấn luyện đều kéo ra. Cả những nhân viên cứu hộ khó khăn len lách đến đám đông,tất cả tạo thành một sự hỗn loạn chật chội đến khó chịu.

-“Tất cả mau tránh ra,chúng tôi cần làm việc!Á”.

Một cảnh sát cố gắng len vào đám đông,ông bực tức đến nỗi phải dùng sức mạnh của mình rẽ đám người ra. Nhưng không may thay,ma cũ đâu có điêu luyện bằng ma mới,ông ta bị lớp phép bảo vệ của họ đẩy ra không thương tiếc.

Cạch..cạch…rầm…rầm.

-“Cửa xe đã kẹt rồi,không thể phá ra được thưa thanh tra”.

-“Các anh không biết dùng kỹ thuật của mình ra à?Không mau cứu người còn ngồi đần ra đó”.

-“Thưa,đây là loại xe mới nhất nên chưa có dữ liệu huấn luyện”.

Khác với cảnh u khói và bụ bặm kia,ánh hào quang đang chiếu sáng một góc khác,nó lớn dần và rồi tỏa sáng rực rỡ. Nhờ đâu mà có sự lung linh như vậy? Đó chính là hai đại Vương Phép của hai trường Galaxy và Sulful – Lục Thuyết và Giang Xuyến. Sự xuất hiện của hai người này làm cảm kích biết bao các người thi hành công vụ kia đang bị ép chặt,đám học sinh nhanh chóng vây quanh hai người này và các người đi cùng họ.

Róc rách…

Một thứ như tiếng nước chảy làm thót tim bao con người,bình xăng đã bị vỡ và đang dần rò rỉ,cửa xe không thể mở ra,chiếc xe sắp nổ tung cùng với Tố Ngôn và Diệp Lâm Huyền…..

-“HÃY MAU CHÓNG PHÁ CỬA XE,BÂY GIỜ CỨU NGƯỜI LÀ TRÊN HẾT,BỊ THƯƠNG LÀ ĐIỀU KHÓ TRÁNH KHỎI,CÁC HỌC SINH KHÁC MAU CHÓNG SƠ TÁN”.

Hai ánh mắt sắc lên cùng một lúc,một người dùng băng tuyết thổi bay những người xung quang,còn một người đánh sét xung quanh mình,sơ tán đám đông. Lục Thuyết thở ra hơi băng giá,tiến đến gần chiếc xe.

Anh nhắm mắt lại,mọi thứ xung quanh như đông cứng lại,vết dầu loang lổ cùng chiếc xe đã dần dần phủ tuyết,cuối cùng giơ một tay lên,giữ lấy tình trạng đông cứng của chiếc xe.

-“Giang Xuyến,mau dung sức mạnh của cậu phá tan chiếc xe”.

-“Nhưng có thể sẽ đánh vào bình dầu và chiếc xe sẽ..”.

-“Tôi đã làm nó đông cứng rồi,còn không mau chóng”.

Giang Xuyến còn chút do dự,sau cùng,cũng tiến lại. Anh ta khẽ cười:

-“Mấy thứ này,sức mạnh của chúng ta có thể phá cả tỷ chiếc,anh cần gì phải gấp gáp như thế. Bây giờ,khác trước rồi”.

-“Đừng ăn nói hồ đồ,tập trung vào đi”.

Tiếng sét nổ chấn động cùng với hơi lạnh và khói đen bay lên,hệt như sự hòa quyện của băng giá và ác quỷ. Một sự kết hợp đáng sợ..-----

Thứ đầu tiên Diệp Lâm Huyền là sự lạnh giá của tuyết,nhưng cô cảm nhận được nó có một hương gì đó phảng phất,không hẳn là thơm mà cũng không hẳn là vô mùi,nó mang đến sự lạnh giá cũng như sự tin tưởng,một thứ mùi hương làm người ta thật dễ chịu và tin tưởng. Nó thật kì lạ. Diệp Lâm Huyền muốn biết nó là thứ gì,hình như cô đang bị cuốn hút bởi chúng. Cô lại cảm thấy một thứ gì đó phát sáng,và nở nụ cười nhẹ nhàng,dường như là cho thứ mùi hương mà cô cảm nhận được. Một sự tương phùng chăng?Hay là số mệnh định đoạt,lồng ngực cô đập mạnh.

Hàng mi dày tách ra,Diệp Lâm Huyền hơi bấn loạn vì có một chàng trai đang nhìn cô chằm chằm. Cô vụt xuống giường,toan mở cửa thì ngay lập tức bị thứ gì đó lạnh giá giữ lấy hai chân,dốc ngược đầu xuống và vứt trả lại giường. Diệp Lâm Huyền nghiễm nhiên có quyền trước hành động mất lịch sự ấy của người con trai lạ đó,anh ta đã dùng sức mạnh của mình để bắt nạt cô sao?.

-“Tính chạy trốn mà không có một lời cảm ơn sao?”.

Diệp Lâm Huyền giương ánh mắt khó chịu và khó hiểu lên nhìn anh ta,cảm ơn? Anh ta đang nói vấn đề gì vậy? Cô bực tức và khinh thường đứa con trai kia đến nỗi muốn tát vào mặt anh ta.

-“Cảm ơn việc gì?Tôi đâu có bận anh giúp việc gì?”.

Khóe miệng anh ta khẽ cong lên,đôi mắt sâu hun hút nhìn xoáy vào cô.

-“Thế à?”.

Lục Thuyết cảm thấy khá tự tin trước vẻ mặt này của mình,thường thường,chỉ với khuôn mặt này,có thể khiến con gái Quốc Phép run rẩy mà tự lạy phục,với một đứa con gái tầm thường thế này,có lẽ không cần làm quá thế này.

-“Đúng thế,anh còn định giữ bộ mặt đó đến bao giờ?Tôi không có hứng thú với loại đàn ông như anh”.

-“Gì cơ?”. Lục Thuyết khá bất ngờ với phản ứng của cô gái này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.