Lạc Hoa Không Kết Nhị

Chương 23



Từ sau chuyện của Nam Cung Dụ, Trần Phong Lâm bị cắt chức lưu đày, chức thống lĩnh cấm quân hoàng thành liền giao cho Nam Cung Đình.

Trước đây Tô Tử Mộc từng có hành vi phạm tội, nhưng nguyên nhân là bị người sai khiến, thân bất do kỷ, ngày sau lại cải tà quy chính, âm thầm trợ giúp đương kim thánh thượng, không đáng truy cứu trách nhiệm, vị phân hàng xuống làm Thị nhân, lo lắng đến dang mang thai, vẫn ở lại Hiên Ngưng cung.

Vài ngày trước ngoài ý muốn suýt nữa sinh non, Tô Tử Mộc nghỉ ngơi một trận, liền kiên trì muốn đi trước mộ Nam Cung Dụ bái lạy, mọi người không lay chuyển được y, chỉ đành phải sắp xếp.

Xe ngựa đi về hết một ngày, đường xá không tính là xa, nhưng đối với Tô Tử Mộc mà nói, một đường gian nan không khác trèo non lội suối, trên đường trở về thắt lưng giống như bị chặt đứt, không thể ngồi nổi, chỉ là hữu khí vô lực mềm ở trong lòng Bùi Thành Trạch thở dốc.

“Ngươi nói ngươi, thế nào cứ quật như vậy, Nam Cung Đình đều không ngại việc này, ngươi lại chờ thêm hơn hai tháng nữa, sinh hạ hài tử xong thì có làm sao.”

Bùi Thành Trạch xoa mồ hôi liên tục toát ra trên trán Tô Tử Mộc, đau lòng khó có thể kìm nén.

Tô Tử Mộc cố gắng kéo ra nụ cười: “Là… Là Tử Mộc tùy hứng…”

Việc rốt cuộc vì sao vội vã muốn đi bái lạy, Nam Cung Đình cũng hỏi qua, Tô Tử Mộc thản nhiên đáp lại hắn: “Tử Mộc chỉ sợ sinh hạ hài tử xong, liền không có cơ hội đi tạ tội với lão nhân gia ông ấy…”

Nam Cung Đình nghe trong lòng căng thẳng, không lời chống đỡ,

Trải qua phen lăn qua lăn lại này, thân thể thật vất vả có chút chuyển biến tốt của Tô Tử Mộc lại sụp đổ xuống, điều dưỡng một đoạn thời gian, thời gian mang thai cũng gần đến tám tháng, thai nhi phát triển hoàn thiện, bụng song thai vô cùng nặng, bởi vì sinh non xong lại lập tức thụ thai, tử cung rất yếu đuối, thai nhi động tác hơi lớn hơn một chút cũng khiến Tô Tử Mộc đau chịu không nổi.

Hiện nay, y rất ít khi xuống giường, đa số đều là nằm nghiêng nằm ở trên giường, xoay người đều cần người hỗ trợ, có đôi khi Đỗ Việt ghim châm khiên y mê man một ngày, tình thần sẽ tốt hơn.

Nhưng cho dù thế nào, đều không thể ngăn cản thân thể Tô Tử Mộc từ từ suy nhược dần.

“Ngươi đã sắp đến cực hạn, ngày mai ta sẽ cho vào trong thuốc một chút thành phần trợ sản, khiến hài tử sinh ra sớm một chút.” Đỗ Việt nói.

“Không, không cần” Tô Tử Mộc ra sức lắc đầu, “Đỗ huynh, ta chịu đựng được, khiến ta đợi đến đủ tháng đi…”

“Ngươi chịu đựng được hay không trong lòng mình cũng tự rõ ràng” Đỗ Việt bất đắc dĩ nói, “Yên tâm, ta không khiến cho ngươi sinh ngay lập tức, thân thể của ngươi cũng chịu không nổi, ta sẽ khống chế thời gian ước chừng nửa tháng sau, khi đó hơn tám tháng rồi, thai nhi không có vấn đề gì.”

“Không được, mới tám tháng, còn là song thai… Sẽ gặp nguy hiểm…”

“Tử Mộc, ngươi không tin y thuật của ta sao? Tám tháng thực sự đã đủ rồi, ta hoàn toàn có nắm chắc để cho bọn họ khoẻ mạnh giáng sinh.”

“Thế nhưng Lê nhi, hắn cũng là tám tháng, sinh ra liền chết non a…”

Đỗ Việt ngây ngẩn cả người.

Tô Tử Mộc nỗ lực chống thân thể, cầm lấy tay của Đỗ Việt, “Đỗ huynh, một cái mạng này của Tử Mộc đã kéo dài hơi tàn, thế nhưng hai tháng sau cùng…Ta, ta sẽ nỗ lực sống sót, kiên trì đến đủ tháng…”

Nhìn Đỗ Việt như cũ không phản ứng gì, trong lòng Tô Tử Mộc càng thêm lo lắng, lúc này, thai nhi lại sinh động, không biết là đứa nào đã một cái mạnh, đau đến trước mắt Tô Tử Mộc tối tăm một mảnh.

Đỗ Việt vội vàng đỡ y nằm xuống, muốn ghim châm giảm bớt nỗi thống khổ của y, nhưng Tô Tử Mộc vẫn nắm chặc cánh tay Đỗ Việt không buông.

“Van ngươi, van ngươi… Ta không muốn, không muốn để cho bọn họ giống như Lê nhi… Ách…”

Mắt thấy Tô Tử Mộc vừa chịu đựng đau đớn máy thai vừa lo lắng cầu xin, còn dẫn phát bệnh tim, môi bắt đầu tím lại, Đỗ Việt cũng lo lắng.

“Ngươi yên tâm, thai nhi tám tháng không có việc gì, Lê nhi của ngươi cũng không có chết non!”

Tô Tử Mộc khiếp sợ nhìn chằm chằm Đỗ Việt, hồi lâu, mới run rẩy mở miệng: “Ngươi, ngươi nói cái gì…”

“Ngươi nằm yên, ta ghim châm cho ngươi, ngươi hãy nghe ta nói.”

Đỗ Việt ghim châm ổn định máy thai, lại ấn huyệt vị giảm bớt bộ ngực y buồn đau, lúc này mới ngồi xuống mở miệng nói: “Ngươi biết, lúc đó bệ hạ cho rằng hài tử trong bụng ngươi không phải của hắn, sở dĩ hắn hạ lệnh cho ta cứu ngươi, diệt trừ hài tử. Lúc đó ngươi sinh hạ hắn liền hôn mê, đứa bé kia ngoại trừ lúc lúc mới sinh hơi yếu, thì không có vẫn đề gì cả, ngươi biết chuyện của ta mà, ta thực sự không đành lòng ra tay… Liền lặng lẽ đem hắn mang về trong nhà của ta, cẩn thận nuôi một tháng, xác nhận đứa bé kia hoàn toàn khỏe mạnh xong, ta đem hắn giao cho đại sư huynh vân du* đến.”

*đi du lịch khắp nơi

“Hiện tại đứa bé kia…”

Đỗ Việt lắc đầu: “Sư huynh của ta là một lang trung vân du, ba năm năm không chắc được gặp một lần, thường ngày cũng liên lạc không được, cũng là bởi vì như vậy ta mới đem hài tử cho hắn, dù sao tình huống lúc đó mà nói… Ta để lại hài tử kia là con của nghịch tặc, bị phát hiện thì cả nhà sẽ bị tịch thu tài sản chém đầu.”

“Đỗ huynh… Ân tình của ngươi Tử Mộc, kiếp sau nhất định kết cỏ ngậm vành…”

“Dừng lại dừng lại…” Đỗ Việt vội vàng nói, “Ta cứu hắn cũng là bù lại tiếc nuối lúc trước của mình, ngươi nếu là thật muốn cảm ơn ta, so với kiếp sau hư vô mờ mịt, đời này hãy sống thật tốt đã rồi nói.”

“Đỗ huynh…”

“Mọi việc đều có thay đổi,, đừng buông tha quá sớm, ngươi nếu muốn cám ơn ta, liền cho ta một cơ hội thành thần y, sống sót thật tốt, huống chi, ngươi nhơ Lê nhi của ngươi như vậy, cũng chỉ có sống sót đi mới có thể nhìn thấy…”

Tô Tử Mộc cảm kích gật đầu.

Thật vất vả trấn an được Tô Tử Mộc, Đỗ Việt thở phào nhẹ nhõm, vừa ra tẩm điện liền thấy Bùi Thành Trạch đứng ở cửa, sợ đến hắn chân mềm nhũn liền quỳ xuống,

Trong lòng nghĩ, thế nào mỗi lần tự chút bí mật lớn gì, vị hoàng đế này luôn luôn lặng yên không một tiếng động nghe góc tường…

Bùi Thành Trạch yên lặng nhìn Đỗ Việt một hồi, đi tới vỗ vỗ bờ vai của hắn.

“Chức vị Thái y viện trong khoảng thời gian ngắn thực sự không có cách nào khác thăng cho ngươi, ngày khác đưa ngươi một phủ đệ đi, nha hoàn gã sai vặt cũng tùy ngươi chọn.”

Đỗ Việt vội vã tạ ân, xoa một chút mồ hôi vừa trong nháy mắt ra chảy ra đầy gáy,, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Đỗ Việt.” Bùi Thành Trạch gọi lại hắn.

“Bệ hạ.”

“Tử Mộc không có việc gì, đúng không?”

Đỗ Việt nhất thời nghẹn lời, hiện tại Tô Tử Mộc đã nỏ mạnh hết đà, sinh sản lại là một chuyện cực kỳ thống khổ lại tiêu hao thể lực, lấy tình hình hiện tại đến xem, nếu muốn chống qua sinh sản, chỉ có thể dựa vào hai chữ kỳ tích.

“Quên đi, ngươi đi xuống đi.”

Một câu nói của cửu ngũ chí tôn, cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy bất lực như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.