Ban ngày khi ở bệnh viện, tôi đã hỏi bác sĩ xem rốt cuộc chữa bệnh cho Tạ Tri Ngạn cần bao nhiêu tiền. Đó là một khoản chi phí mà tôi không trả nổi. Dù có lấy hết tất cả số tiền tiết kiệm của tôi ra cũng vẫn không đủ.
Hôm nay Tạ Tri Ngạn chơi mệt, anh rúc vào bên cạnh tôi ngủ rất say.
Tôi tì cằm trên mu bàn tay, nghiêng đầu đánh giá anh.
Khi trưởng thành Tạ Tri Ngạn có vẻ ngoài rất đẹp. Ngũ quan góc cạnh, nhưng các đường nét lại thiên về nhu hòa, cũng bớt vài phần lạnh lùng, nhiều thêm mấy phần nho nhã.
Mắt tôi di chuyển theo đường nét của anh, dường như nhìn xuyên qua anh thấy được thiếu niên thuở ban đầu.
Con trai mười bảy, mười tám tuổi, mặc quần áo đồng phục rộng thùng thình dễ hoạt động, anh đeo chiếc kính không gọng, đứng giữa một đám con trai cực kì nổi bật.
Có lẽ cái bóng thanh xuân của anh quá lớn nên giờ phút này nhìn Tạ Tri Ngạn như vậy tôi mới khó mà tiếp nhận.
Tôi nghĩ, tôi không có tiền, cũng không có đủ thời gian để chữa khỏi bệnh cho anh, chẳng bằng không chữa bệnh cho anh nữa.
Trong thời gian có hạn, tôi sẽ dùng tất cả tiền tôi có đưa anh đi chơi một lần thật vui vẻ. Đến lúc dùng hết tiền, tôi lại đưa anh về nhà, giúp anh tìm một chỗ nương thân.
Sau đó, tôi an tâm tiếp nhận phán quyết cuối cùng của số phận.
Dù sao hai người chúng tôi cũng đã thê thảm thành dạng này, vậy cứ điên cuồng một lần cuối đi.
Trước kia, tôi hy vọng mấy ngày cuối cùng này bản thân sẽ vui vẻ. Bây giờ, tôi hy vọng chúng tôi đều vui vẻ.
…
Buổi sáng ngày hôm sau, tôi trả phòng, đưa Tạ Tri Ngạn đến một nhà trọ bên cạnh bờ biển.
Mặt trước hướng ra biển, mùa xuân ấm áp hoa nở.
Sau khi vào ở, tôi kéo tay Tạ Tri Ngạn đi chợ gần đó mua đồ ăn.
Đi dạo một vòng bị hớ không ít. Có điều cũng không thành vấn đề. Dù sao tôi cũng không sống được lâu nữa.
Thậm chí tôi còn có một suy nghĩ độc địa thú vị – nếu lỡ có một ngày những lái buôn đó biết mình đã lừa tiền một người mắc bệnh nan y sắp chết, liệu có đấm giường giữa đêm nói “tôi thật đáng chết mà” không.
Được rồi, có lẽ… họ không biết.
10
Trong nhà trọ có đầy đủ tất cả dụng cụ. Gia vị trong bếp cũng có, chúng tôi xách thức ăn về, Tạ Tri Ngạn phụ trách việc rửa, tôi phụ trách việc thái thức ăn để xào.
Rửa được vài thứ, quần áo trên người Tạ Tri Ngạn đã ướt hơn nửa.
Anh mếu máo nói mình khó chịu, sau đó liền cởi áo.
Quần cũng bị ướt, anh đang muốn cởi ra lại bị tôi đỏ mặt ngăn cản.
“Tạ Tri Ngạn.”
Tôi nhẹ nhàng dạy anh: “Anh là con trai, không thể c ởi quần trước mặt các cô gái khác, nam nữ khác biệt, anh hiểu không?”
Tạ Tri Ngạn lẳng lặng nhìn tôi, trong đôi mắt trong veo kia mờ mịt.
Một hồi lâu sau, anh lắc đầu một cái, gắng hết sức biểu đạt: “Nhưng chị không phải người khác… chị là Lạc Lạc.”
Tôi bị lời giải thích của anh làm sững sờ, cuối cùng cũng không biết bản thân nên nói gì, chỉ có thể xoa tóc anh: “Dù thế nào cũng không được cởi.”
“Dạ.”
Tạ Tri Ngạn đáp lại, anh ngoan ngoãn thắt chặt dây quần ở ngang hông.
Tôi quay lại thái thức ăn, đang thái một đ ĩa lớn sợi khoai tây to nhỏ không đồng đều chợt cảm thấy có chút nghi ngờ.
Một người sắp chết như tôi sao lại có thể lực tốt như vậy?
Ngày hôm qua, lúc đưa Tạ Tri Ngạn đến sân chơi, tôi còn có thể chạy nhảy mà không thấy mệt chút nào. Từ sự nghi ngờ này, tôi lên mạng tìm kiếm một chút…
Theo như trên mạng nói, chuyện này có lẽ liên quan đến tâm trạng.
Thật ra lúc đầu khi mới phát hiện bệnh nan y, phản ứng của tôi cũng giống người bình thường, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là kinh hoàng.
Tôi mới hai mươi tư tuổi, còn chưa sống đủ. Nhưng sau khi suy nghĩ rất nhiều, tôi lại thông suốt.
So với chết trong đau khổ, chẳng bằng thoải mái một lần cuối cùng rồi chết đi theo số mệnh.
Cho nên từ khi bắt đầu đi du lịch đến nay, tôi thực sự không nghĩ đến chuyện mình sắp nhắm mắt xuôi tay.
Nói không chừng đúng là lòng rộng thì sống lâu. Nhưng tôi vừa quay đầu lại thấy Tạ Tri Ngạn đang nhìn chằm chằm mặt tôi, sau đó mặt anh biến sắc: “Chị… máu…”
Tôi ngẩn ra.
Tôi đưa tay lên sờ thử mới phát hiện mình lại chảy máu mũi.
Lúc hốc mắt Tạ Tri Ngạn đỏ hồng tìm giấy cho tôi thì đúng lúc chị chủ nhà tới đưa nước tương cho tôi.
Thấy tôi, chị “ôi trời” một tiếng rồi hỏi: “Chuyện gì thế?”
Tôi vừa lau qua bằng giấy vừa cười nói không có chuyện gì, hai lần chảy máu mũi này cũng không coi là nhiều, chỉ chảy một chút xíu mang tính tượng trưng.
Chị chủ nhà bỏ nước tương xuống, đi qua xem xét một chút.
“Em đang bị viêm xoang đúng không? Lúc chị còn trẻ cũng vậy, động một tí là chảy máu mũi, dọa người khác sợ chết.”
Tôi cười một tiếng, gật đầu nói phải.
Chị chủ nhà rất sốt ruột, chị dặn chúng tôi có chuyện thì lúc nào cũng có thể nhắn tin tìm chị rồi mới rời đi.
Sau khi chị chủ nhà rời đi, tôi nhìn chằm chằm vết máu nhỏ đỏ thẫm trên giấy vệ sinh trắng tinh, tâm trạng càng tệ hơn.
Cái gì mà lòng rộng sống vạn năm chứ, đều là rắm cả.
Con người vẫn không thể chống lại số mạng.
11
Ăn cơm xong, tôi đưa Tạ Tri Ngạn ra bờ biển chơi.
Hôm nay trời nóng, cũng không có nhiều người trên bờ biển.
Tạ Tri Ngạn ở bên cạnh nghịch cát, tôi dùng ngón tay viết chữ trên bờ cát:
Thoát nghèo, thoát ế, khỏi bệnh.
Cong tay tính toán qua thì còn hơn một trăm ngày nữa là hết năm.
Những cái này coi như nguyện vọng năm mới của tôi đi.
Dù sao… tôi cũng không biết mình còn có thể sống đến hết năm hay không.
Nhưng lúc tôi vừa cầm điện thoại định chụp hình, vừa mới mở khóa thì một cơn sóng đã xô tới cuốn sạch hàng chữ bên trên.
Tôi viết chữ theo phương thẳng đứng. Cho nên sau khi sóng biển rút đi, trên bờ cát trước mặt chỉ còn ba chữ.
Nghèo, ế, bệnh.
Tôi nhìn chằm chằm ba chữ này, khóc không ra nước mắt.
Cũng khéo, lúc Tạ Tri Ngạn đang nghịch cát ở bên cạnh thì lại có cô gái đi qua muốn xin WeChat của anh.
Tạ Tri Ngạn bây giờ đã hiểu lờ mờ WeChat là gì. Anh nắm một vốc cát, ngẩng đầu, nụ cười trên mặt vừa khôn khéo vừa lễ phép: “Em không có WeChat đâu chị.”
Nụ cười của cô gái đối diện cứng lại.
“Đã năm nào rồi, còn ai không có WeChat chứ?”
“Không muốn cho thì cứ nói thẳng, giả bộ cái gì chứ.”
Bạn của cô gái đứng bên cạnh cũng phụ họa.
“Đúng vậy, còn gọi cậu là chị, đúng là làm tớ cười chết, đến năm nay rồi mà còn có người theo đuổi hình tượng chó nhỏ lạnh lùng à?”
Tạ Tri Ngạn nghe đối phương nói một tràng thì choáng váng, anh quay đầu nhìn tôi theo bản năng.
Tôi vội vàng đi qua đó.
Tạ Tri Ngạn nắm tay tôi thật chặt, nói bằng giọng vô tội: “Lạc Lạc, bọn họ nói em là chó…”
Dựa vào chỉ số thông minh hiện tại của Tạ Tri Ngạn, anh cơ bản không hiểu “chó nhỏ” nghĩa là gì.
Anh cùng lắm chỉ nghĩ đơn giản rằng đối phương đang chửi mình là chó.
Tôi còn chưa lên tiếng, cô gái đứng đối diện đã nổi nóng trước:
“Anh con mẹ nó có bị bệnh không? Ai mắng anh là chó.”
Tạ Tri Ngạn vậy mà lại phản bác đối phương: “Chị mới có bệnh!”
Mắng xong, anh nhanh chóng núp sau lưng tôi.
Mặc dù thân hình cao một mét tám của anh núp sau lưng tôi còn nhô ra một cái đầu.
Hai cô gái đứng trước mặt chúng tôi nổi giận, họ không nghe tôi giải thích mà trực tiếp vòng qua người tôi xô đẩy Tạ Tri Ngạn.
Tôi vội vàng chạy tới bảo vệ anh nhưng giữa lúc lôi kéo, một tiếng đập tay vang dội vang lên.
Cô gái tóc vàng thừa dịp tôi không chú ý đã giáng một bạt tai lên mặt Tạ Tri Ngạn.
Tạ Tri Ngạn cắn môi, dấu bàn tay trên má trái của anh cực kỳ nổi bật.
Tôi sửng sốt mấy giây sau đó lấy lại tinh thần, tôi giống như phát điên đẩy cô gái kia xuống bờ cát, tát trả mấy cái liên tiếp.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên tôi đánh nhau với người khác.
Người qua đường báo cảnh sát. Đồn cảnh sát gần nhất cũng chỉ cách chỗ này một cây số, chỉ mấy phút cảnh sát đã chạy tới hiện trường.
Chúng tôi bị đưa đi hết.
…
Đôi bên cũng không có xích mích gì to tát, sau khi cảnh sát hòa giải, hai cô gái kia xin lỗi Tạ Tri Ngạn.
Tôi nắm chặt tay anh rời đi.
Cũng không ai phải bồi thường tiền thuốc thang cho đối phương, dấu bàn tay trên mặt Tạ Tri Ngạn đã mờ từ sớm, cô gái tóc vàng kia thì bị thương nghiêm trọng hơn một chút.
Trên đường về, Tạ Tri Ngạn im lặng khác thường. Tôi không nhịn được hỏi anh: “Đau à?”
Tạ Tri Ngạn lắc đầu, lại còn lắp bắp khen tôi một câu: “Vừa rồi chị… rất dũng cảm.”
Nói xong, anh dừng bước.
Dưới ánh đèn đường, anh học theo dáng vẻ ngày thường của tôi, giơ tay lên xoa mặt tôi, động tác của anh cung kính song lại có phần vụng về.