Trên đường từ nghĩa trang trở về, lúc đi ngang qua cửa hàng hoa, La Thiếu Hằng dừng lại một chút, tính mua mấy bó hoa về tặng các nữ nhân viên trong làng du lịch, bởi vì kỳ nghỉ dài mà lượng người tới làng du lịch nghỉ ngơi đón tết rất nhiều, cho nên thời điểm này cũng như các kỳ nghỉ lễ khác là lúc các nhân viên trong làng du lịch bận rộn nhất, ngoại trừ tặng cho mỗi người một bao lì xì, anh còn tặng thêm các món quà khác cho bọn họ, nữ nhân viên được tặng hoa và socola, nam nhân viên được tặng thuốc lá và rượu.
Mới vừa bước vào trong cửa hàng hoa, anh còn chưa kịp chọn hoa đã chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc, anh hướng về phía giọng nói nhìn lại, thấy chị gái La Quỳnh Thư đang nói chuyện với nhân viên cửa hàng, anh khẽ sửng sốt, vừa lúc nhìn thấy đối phương xoay người nhìn lại, phản xạ có điều kiện định xoay người bỏ đi, không ngờ vẫn chậm hơn chị anh một chút, vừa bước được vài bước, còn chưa kịp ra ngoài đã nghe thấy tiếng chị gái gọi lại: “Thiếu Hằng!”
Bước chân La Thiếu Hằng dừng lại hai giây, lại đẩy nhanh tốc độ tiếp tục đi về phía trước, giả bộ không nghe thấy tiếng gọi phía sau, đằng sau truyền tới tiếng bước chân dồn dập, nghe như tiếng giày cao gót đang chạy trên sàn nhà phát ra, La Quỳnh Thư lại hét lên: “La Thiếu Hằng… em đứng lại cho chị! Ngay cả chị cũng không muốn nhận nữa sao?”
Lời này khiến bước chân La Thiếu Hằng chậm lại rồi dừng hẳn, cuối cùng anh đứng ngay góc ngã tư đường, cười khổ một tiếng, nhưng vẫn không dám quay đầu lại nhìn chị gái mình.
La Quỳnh Thư đã tới trước mặt anh, bởi vì chạy bộ một đoạn ngắn mà hô hấp cô có chút gấp, ổn định khoảng vài giây, mới vươn tay túm lấy cánh tay La Thiếu Hằng: “Em định trốn đi đâu? Chị gọi em không nghe thấy sao? Hay là em không muốn gặp lại chị?”
La Thiếu Hằng nghe vậy ngón tay cứng ngắc, thấp giọng nói một câu: “…Xin lỗi.”
La Quỳnh Thư nghe câu xin lỗi của em trai, nhướn mày: “Bây giờ ngay một tiếng chị gái, em cũng không muốn gọi nữa sao? Hay là em không muốn nhận người chị gái này nữa?”
“Không phải vậy, em không hề nghĩ vậy.” La Thiếu Hằng lắc lắc đầu, anh chưa từng nghĩ vậy, chỉ là trong lòng áy náy, không biết phải đối mặt như thế nào mà thôi.
“Vậy em chạy cái gì?” La Quỳnh Thư hỏi.
La Thiếu Hằng không nói gì, nhưng vì nó là em ruột nên cô biết rõ trong lòng nó đang nghĩ gì, thấy mặt em trai có vẻ tái nhợt và tiều tụy, lại bất đắc dĩ thở dài, nhẹ giọng lên tiếng: “Tìm một chỗ ngồi đi, đã lâu chị không gặp em rồi, rất muốn được trò chuyện cùng em.”
Ngữ khí cô tịch mịch khiến La Thiếu Hằng có chút xót xa trong lòng, từ sau khi rời khỏi viện điều dưỡng, anh liền đi du lịch khắp nơi, muốn đi tới những nơi từng ước hẹn sẽ đến cùng Thẩm Mạc Thành, hoàn thành ước định của cả hai.
Anh làm vậy vừa muốn đơn phương thực hiện lời hẹn của cả hai vừa không dám đối mặt với cha mẹ, sợ cha mẹ nhìn thấy mình sẽ lại thất vọng, loại hình thức sinh hoạt tự trục xuất này kéo dài mãi cho tới hai năm trước anh mở làng du lịch mới chấm dứt.
“Thiếu Hằng?” La Quỳnh Thư gọi anh một tiếng.
“Vâng.” Anh thấp giọng đáp.
Hai người tìm một quán cà phê gần đó đi vào, sau khi ngồi xuống, La Thiếu Hằng cởi áo khoác cùng khăn quàng ra, bên trong là một chiếc áo len màu xám nhạt, vì bệnh nặng mới khỏi nên cho dù anh đang mặc áo len trông vẫn có vẻ dị thường gầy yếu, chỉ là vừa rồi mặc áo khoác bên ngoài nên mới nhìn không ra mà thôi.
La Quỳnh Thư nhìn anh, mày khẽ nhíu chặt: “Sao lại gầy quá vậy?”
“Không có, không khác trước kia là mấy.” La Thiếu Hằng cười cười, gọi cà phê cho cả hai.
“Em vẫn còn nhớ chị thích uống gì sao?!” La Quỳnh Thư nói.
“Đương nhiên nhớ rõ.” La Thiếu Hằng gật đầu, anh nhớ hết từng sở thích của mỗi người trong nhà.
“Gần đây thế nào? Nghe Tiểu Ngoan nói em mở một làng du lịch, có bận lắm không?” La Quỳnh Thư hỏi.
“Cũng khá bận.”
Chắc là do đã lâu không ở chung, hai người rõ ràng là chị em ruột mà ngữ khí nói chuyện vừa có vẻ khách sáo lại vừa có chút xấu hổ.
Trầm mặc, La Quỳnh Thư lại nói: “Vốn định tới thăm em sớm hơn một chút, nhưng vì chuyện với anh rể em mà liên tục bị trì hoãn, tuần trước tới làng du lịch thì lại nghe nói em đã đi Thụy Sĩ.”
“Chị và anh rể…” La Thiếu Hằng muốn nói lại thôi.
“Ly hôn, hiện tại Tiểu Ngoan ở với chị.” Lúc La Quỳnh Thư nói lời này biểu tình trên mặt không chút biến hóa, thoạt nhìn đã chấp nhận buông xuôi.
“Như vậy cũng tốt.” La Thiếu Hằng không biết nên nói gì cho phải, anh và La Quỳnh Thư năm đó đều cố chấp lựa chọn người mình yêu, cuối cùng cả hai đều không có được kết quả tốt.
Quán cà phê an tĩnh văng vẳng tiếng đàn piano du dương, âm nhạc thư thái, hoàn cảnh tốt đẹp rất thích hợp để nói chuyện với nhau, hai người dần thả lỏng hơn, cũng nhau hàn huyên rất nhiều chuyện trước kia.
“Cha mẹ vẫn khỏe chứ ạ?” La Thiếu Hằng hỏi, sau khi trở về từ Thụy Sĩ, mải bận rộn chuyện của làng du lịch mà không để ý thời gian đã trôi qua thật nhanh.
“Vẫn tốt, chỉ là bọn họ đã cao tuổi nên có chút bệnh của người già thôi.” La Quỳnh Thư đáp: “Bọn họ đều rất nhớ em.”
La Thiếu Hằng mãnh liệt nhìn chị gái: “Em…”
“Mẹ luôn xem lại các bức ảnh trước đây của em, có đôi khi lại ngồi thẫn thờ cả ngày trong phòng em, tuy rằng mẹ không nói nhưng bọn chị đều nhìn ra mẹ rất nhớ em, lần trước Tiểu Hào cố ý đặt tờ catologe quảng cáo của làng du lịch trên xích đu mẹ hay ngồi, bà đã lén cất giữ tờ catalogue đó.”
“…” La Thiếu Hằng cứng họng, anh vẫn luôn cho rằng mình là nỗi sỉ nhục của La gia.
“Cha mẹ đều đã già rồi, bọn họ chỉ muốn gia đình mình được đoàn thụ, họ đã không còn quan tâm chuyện trước kia em và Thẩm Mạc Thành ai đúng ai sai, đã qua thì để nó qua đi. Yêu càng nhiều kỳ vọng càng cao, chuyện đó xảy ra bọn họ cũng không dễ chịu hơn em là bao, nếu có thể lựa chọn lại, bọn họ sẽ chọn bao dung các em, chấp nhận các em.” La Quỳnh Thư nghiêm túc nói.
Nghe cô nói vậy, tay La Thiếu Hằng chậm rãi nắm chặt, trong lòng càng lúc càng trở nên chua xót.
La Thiếu Hằng vĩnh viễn không thể quên được chiều hôm gia đình biết chuyện giữa anh và Thẩm Mạc Thành, lúc ấy anh nhận được điện thoại của mẹ gọi về nhà một chuyến, anh vốn tưởng mẹ nhớ mình nên mới gọi về, lúc đi còn đặc biệt mang theo bánh ngọt mình tự tay làm về cho mẹ nếm thử, nhưng chờ đợi anh lại chính là sấm sét giữa trời quang.
Không biết là ai đã gửi ảnh chụp của anh và Thẩm Mạc Thành về nhà, khi mẹ ném đống ảnh chụp đó tới trước mặt, cơ hồ cả người anh đều ngây ngốc, đối với cơn giận dữ của mẹ không biết phải làm sao.
Khuôn mặt mẹ tức giận không kiềm chế được, những tiếng chửi rủa chất vấn vẫn còn rõ mồn một bên tai, một khắc anh cũng không thể quên, cũng không thể quên được khoảnh khắc anh từ chối chia tay với Thẩm Mạc Thành, đã bị mẹ cho một cái bạt tai lên mặt.
Lúc tiểu học, La Thiếu Hằng từng bị đối thủ của công ty gia đình bắt cóc, lúc ấy đối phương vì muốn chạy trốn mà đã quẳng cậu từ trên núi xuống, trừ bỏ những chỗ bị trầy da bên ngoài, chân trái La Thiếu Hằng bị đập mạnh vào tảng đá khiến xương cốt vỡ vụn. Đó là vết thương nghiêm trọng nhất mà anh từng trải qua, nhưng vết thương đó không đau đớn bằng cái bạt tai này của mẹ, không phải đau từ thể xác mà đau từ tâm hồn, những áy náy với cha mẹ ngày qua ngày tích tụ, tất cả đều hóa thành lưỡi dao sắc bén, từng nhát từng nhát lăng trì anh.
La gia không cần đứa con trai đã bôi tro trát trấu vào thể diện gia tộc như anh, mẹ từng nói cả đời sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, vĩnh viễn không cho anh bước chân vào La gia một bước, cả đời này coi như không có đứa con bất hiếu này.
Nhiều năm qua, tuy rằng sau mỗi lần đi du lịch trở về, anh đều sẽ lén tới thăm cha mẹ, nhưng chưa bao giờ để cho bọn họ biết, bởi vì năm đó bản thân không đủ thành thục, khư khư cố chấp tạo thành thương tổn vĩnh viễn không thay đổi được trong lòng cha mẹ, anh rất sợ sẽ lại thương tổn bọn họ một lần nữa.
Anh tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ được cha mẹ tha thứ, dù sao cũng là anh sai trước, hiện giờ La Quỳnh Thư lại nói cho anh biết hết thảy đều đã được hóa giải, cha mẹ thậm chí còn có thể chấp nhận chuyện tình cảm giữa anh và Thẩm Mạc Thành.
Nhưng dù vậy, người anh yêu đã không còn nhớ anh nữa rồi.
“Chị vẫn thiếu em một lời xin lỗi, sau khi chuyện năm đó xảy ra, chị đã không đứng về phía em, mà lại lựa chọn mang Tiểu Ngoan rời đi, đó là chuyện khiến chị luôn cảm thấy tự trách nhất trong đời.”
“Thiếu Hằng, năm nay về nhà đón năm mới đi, cha mẹ không còn chờ đợi được bao lâu nữa đâu.”
La Thiếu Hằng ngồi trong xe, vẻ mặt vẫn còn chút hoảng hốt, những lời nói của chị La Quỳnh Thư nói vẫn vang vọng bên tai, mấy năm qua anh luôn tự trục xuất chính mình, mà không biết cha mẹ lại luôn luôn chờ đợi mình quay trở về.
Ngồi một hồi, cảm giác ngón tay có chút đông cứng, mới kịp phản ứng mình đã quên bật hệ thống sưởi. Vươn tay mở hệ thống sưởi, nhiệt độ trong xe dần ấm lên, ngón tay cứng ngắc cũng dần trở lại bình thường.
Anh lấy di động từ trong túi áo ra, thuần thục ấn một dãy số vẫn luôn tồn tại trong trí nhớ, trước khi ấn gọi một giây, anh đột nhiên dừng lại, anh muốn gọi điện cho Thẩm Mạc Thành, lại theo thói quen mà ấn dãy số cũ.
Xóa dãy số đó đi, lại từ trong danh bạ ấn gọi dãy số mới.
Quá trình chờ đợi, trong lòng anh cảm thấy vô cùng khẩn trương, tựa như thiếu niên mới lớn gọi điện thoại cho mối tình đầu của mình, vừa có chút mong chờ vừa có chút khẩn trương.
Đầu dây hồi lâu mới nhận điện, giọng nói trầm thấp truyền tới: “Alo?”
La Thiếu Hằng há miệng, phát hiện cổ họng có chút khô khốc, nhịn không được khẽ ho nhẹ một chút, tiếp đó chợt nghe thấy Thẩm Mạc Thành nói: “Vẫn chưa hết bệnh?”
“Không phải…” La Thiếu Hằng xoa xoa cổ họng, tiếng nói vẫn tắc nghẹn trong cổ.
“Sao vậy?”
“Em chỉ là…” La Thiếu Hằng dừng một chút: “Muốn nghe giọng anh.”