Lạc Lối Trong Men Say - Hạ Giang

Chương 36: Chương 36




Xe taxi chạy trên đường cao tốc thuộc địa phận đất Hải Phòng tôi mới dám lấy điện thoại ra bấm gọi cho Đại Dương.
Đầu bên kia nhanh chóng vang lên tiếng nhạc khá lớn kèm theo đó là giọng của Đại Dương:
"A lô anh nghe."
Nghe giọng nói trầm ấm của Đại Dương tôi lại nghẹn ngào không nói nên lời.
Không nghe tôi đáp lại anh tiếp tục nói:
"Xin lỗi em hồi chiều anh nói xong việc sẽ tới chỗ em nhưng anh lại có việc đột xuất nên lát nữa anh mới tới được.

Em đừng giận anh nhé."
Tôi nghĩ có lẽ do Đại Dương đang đi tới các bar hoặc vũ trường để tìm kiếm khách vì tôi nghe nhạc mạnh rất giống quán bar hôm qua Ngọc Thái dẫn tôi vào.

Tôi sợ làm ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của anh ta nên tôi nhanh chóng chỉnh lại cảm xúc của mình rồi nói:
"Anh ra ngoài cho em năm phút để nghe em nói chuyện này được không?"
Chưa đến một phút sau tôi không còn nghe tiếng nhạc.

nữa, thay vào đó là giọng nói gây mê của Đại Dương.

“Em nói đi, anh nghe."
Tôi hít một hơi thật sâu lấy đà nói:
"Em muốn nói với anh thỏa thuận chúng ta đóng giả người yêu của nhau kết thúc từ hôm nay.

Hôm sau anh
cũng không cần xin quản lý showroom để theo họ đi giao xe cho bố mẹ đâu, em sẽ lựa lời nói với bố mẹ em chúng †a đã chia tay.

Còn anh chịu trách nhiệm nói với bố mẹ anh."
“Sao em lại muốn kết thúc đột ngột như vậy? Chỉ còn vài ngày nữa là tới ngày giao xe cho bố mẹ em rồi mà."
Tôi không ngại nói sự thật cho Đại Dương biết:
“Trước đây em sợ nếu nói chia tay với anh bố mẹ sẽ lo cho em, họ sẽ nghĩ em yêu đương lăng nhăng rồi bät về Hải Phòng.

Còn giờ em quyết định về Hải Phòng rồi nên chúng.

†a không cần tiếp tục đóng giả nữa”
"Cái gì, em vừa nói cái gì?"
Giọng của Đại Dương hét lớn trong điện thoại khiến tôi phải giơ điện thoại ra xa.
"Em quyết định nghỉ làm ở Hà Nội về Hải Phòng rồi."
"Em cúp máy đi, anh tới chỗ em chúng ta gặp mặt trực tiếp nói chuyện."
"Anh không cần tới chỗ em ở nữa đâu.

Còn chỗ tiền phòng khách sạn em nợ anh, ngày 10 tháng sau tới ngày phát lương em sẽ nói anh Hải chuyển khoản qua luôn cho.

anh, em nhẩm tính số tiền lương của em nhận được trong tháng này cũng xích soát với số tiền em nợ anh nên anh đừng lo em quyt mất nhé."
Không nghe Đại Dương đáp lại tôi nói tiếp: "Vậy nhé.

Em cúp máy đây."

Lúc tôi định cúp máy lại nghe giọng nói gấp gáp xen lẫn hoang mang của Đại Dương vang lên ở đầu bên kia:
"Khoan đã.

Mẹ anh bị bệnh tim nên anh không thể nói cho bố mẹ anh biết chúng ta chia tay đâu.

Em không thương anh, không thương mẹ anh hay sao? Anh thực sự đã...
Tôi vội vàng cúp máy không dám nghe Đại Dương nói tiếp, tôi sợ càng nghe anh nói con tim của tôi càng mềm yếu rồi lại quyết định sai lầm cho xe taxi quay lại Hà Nội cũng nên.
Tôi nhanh tay soạn một tin nhắn để gửi qua số điện thoại của Đại Dương nhưng vì nước mắt cứ làm nhòe đi con chữ nên xe chạy về tới nhà tôi mới soạn xong được một tin nhản.

"Anh nhớ nói bác uống thuốc trước khi anh nói chuyện của chúng ta nhé.

Đồ của bác mua cho em em cũng đóng thùng để Chỉ và Thanh gửi lại cho bác dùm em.

Tạm biệt anh, em đã về tới nhà rồi."
xk
Trước đó lúc Đại Dương vừa ăn trưa cùng Hạ Giang xong thì nhận được điện thoại của của Thanh gọi về showroom có đối tác quan trọng muốn gặp.
Gặp đối tác xong, Đại Dương tới thẳng bar của Bảo để nhờ Bảo chút việc tình cờ cũng có Ngọc Thái ở đây.

Bảo và Ngọc Thái đang ngồi ở quầy uống rượu.
Bảo nhường cho Đại Dương ngồi ở ghế giữa mình và Ngọc Thái rồi nói phục vụ rót cho Đại Dương một ly rượu:

"Mời anh uống với bọn em ạ-"
Đại Dương cũng không nề hà bưng ly rượu lên cụng ly uống cạn.

Còn Ngọc Thái từ lúc Đại Dương đi vào, anh không thèm chào hỏi anh trai mình một tiếng, cũng từ chối cụng ly với Đại Dương.
Thấy Ngọc Thái hành xử lạ Đại Dương hỏi: "Em có chuyện gì mà lại uống nhiều rượu như vậy?" Ngọc Thái không thèm đáp lại, cũng không thèm liếc
mắt qua nhìn Đại Dương mà tiếp tục rót ly rượu khác rồi bưng lên uống cạn.
Đại Dương thấy thái độ vô lễ của em trai mình thì nóng mặt:
lây là văn hóa em học được trong bốn năm em đi du
Ngọc Thái vẫn bơ lời Đại Dương nói mà không đáp lại.

Đại Dương bực mình quát lớn: "Em có tin anh đánh cho em một trận không?”
Lúc này Ngọc Thái mới quay qua nhìn Đại Dương cười nhếch mép
"Tin chứ, anh trai của em thì chuyện quái gì mà chẳng làm được."
Nghe em trai ăn nói xấc xược, Đại Dương quay sang nắm cổ áo Ngọc Thái thì bị Bảo cản lại:.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.