Lạc Lối Trong Men Say - Hạ Giang

Chương 44: Chương 44




Tôi cứ nghĩ bố tôi sẽ gây khó khăn cho Đại Dương không ngờ bố tôi đồng ý ngay:
"Được.

Chỉ sợ cậu không chịu được khổ khi ở nhà tôi thôi."
Đại Dương cười tươi đáp lại lời của bố tôi:
"Khổ mấy cháu cũng chịu được ạ!"
Tôi nghĩ bố tôi chỉ trêu Đại Dương thôi chứ nhà tôi đâu có việc gì phải làm nặng nhọc mà khổ.

Cửa hàng bán đồ cổ bố mẹ tôi trông coi, khách hàng cũng không đông vui tấp nập như các cửa hàng bán mặt hàng thiết yếu, việc nhà thì có giúp việc làm rồi.
Tôi cùng Đại Dương tiễn sếp Thanh và sếp Dũng về Hà nội.

Hai người lái xe của Đại Dương về.
Tôi đang định hỏi Đại Dương có cần đi mua đồ để mặc không thì anh chỉ vào chiếc va ly khá lớn sếp Dũng đang lấy xuống từ cốp sau nói:
"Anh chuẩn bị cả rồi."

Tôi ngạc nhiên hỏi anh:
"Sao chỉ đi theo giao xe mà anh mang nhiều đồ vậy?"
Sếp Dũng cướp lời Đại Dương nói:
"Nó dự tính mang đồ xuống đây ở chừng nào cưa đổ được em thì thôi, không ngờ nó lại bị em cưa đổ ngay phút đầu xuất trận mất tiêu rồi."
"Hay em trả nhẫn lại để anh ấy thực hiện kế hoạch ban đầu nhỉ?"
Đại Dương cụng nhẹ đầu anh vào đầu tôi cười nói:
"Em có trả lại nhẫn thì bố em cũng cho anh ở lại nhà em rồi, anh không sợ nữa."
Đại Dương nhận chiếc va ly sếp Dũng đưa nói:
"Hai thằng mày lái xe cẩn thận nhé."
Dứt lời anh hớn hở kéo va ly đi thẳng vào trong nhà mà không cần đợi tôi.
Đại Dương kéo va ly vào tới phòng khách thì bố tôi đứng dậy mỉm cười nói với anh:
"Đi theo bác."
"Bố cứ ngồi nghỉ ngơi để con đưa anh ấy lên phòng cho ạt
"Dâu là con, rể là khách.

Lần đầu con rể tương lai đến nhà bố phải tiếp đón nồng nhiệt tình chứ, con cứ để bố”
Dứt lời bố tôi cúi xuống hôn lên đỉnh đầu mẹ tôi một cái rồi nói:
"Mấy ngày nay nhà mình có khách em chịu khó xuống ngủ với con gái nhé.

Để anh ngủ với con rể tương lai của chúng ta."
Mẹ tôi kéo bố tôi ngồi trở lại ghế:
"Để cậu ấy ngủ phòng của thăng Sơn chứ ngủ với anh thì ai mà ngủ nổi."
Bố tôi dứt khoát đứng dậy đi lại gần Đại Dương:
"Em nói hay thật, chẳng phải mấy chục năm nay em vẫn ngủ với anh được hay sao.

Với lại thăng Sơn năm may học cuối cấp, anh không muốn nó bị ảnh hưởng."
Bố tôi nhiệt tình đưa Đại Dương đi về phòng.


Còn Đại Dương chỉ còn biết gượng cười đáp lại bố tôi:
"Dạ cảm ơn bác ạ."
Nhà tôi ba tầng, tầng 3 là phòng của bố mẹ tôi bà một phòng chứa đồ, tầng 2 là phòng của tôi và phòng của em trai tên Sơn của tôi, tầng trệt có một phòng ngủ dành cho cô giúp việc.
Tôi biết bố tôi rất khó tính trong quan hệ nam nữ nên không dám để cho Đại Dương ở cùng phòng với tôi.

Tôi định đưa anh lên phòng của Sơn ngay bên cạnh phòng tôi ở, không ngờ bố tôi lại có sẵn kế hoạch rồi.
Bố tôi và Đại Dương vừa đi khỏi tôi liền hỏi mẹ: "Tại sao mẹ lại nói ngủ với bố không ngủ nổi ạ?" Mẹ tôi bẹo má tôi nói:
"Mẹ nói vui thôi, con gái lên phòng ngủ trưa đi.

Mẹ ra ngoài coi quán đây."
"Dạ vâng"
Mẹ tôi nói vậy tôi cũng yên tâm phần nào, lát nữa bố tôi xuống dưới bán hàng tôi sẽ đưa Đại Dương về phòng của mình tâm sự vậy.

Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với anh và cũng có nhiều chuyện tò mò muốn hỏi anh, điển hình là hai vị sếp Dũng và sếp Thanh có phải từng là khách của anh hay không?
Tôi ngồi đợi ở ghế sô pha đến ngủ gật mới thấy bố tôi đưa Đại Dương xuống.

Nhìn thấy anh tôi lập tức tỉnh ngủ, tôi vui vẻ đứng dậy đi về phía anh thì nghe bố tôi nói:

"Nấy giờ là cháu mới xem mấy món đồ bác giữ lại không bán, ra cửa hàng bác cho cháu xem còn rất nhiều món đồ độc hơn nữa"
Tôi thất vọng nhìn Đại Dương theo chân bố tôi đi ra ngoài cửa hàng rồi thầm nhủ: Thôi thì để đến tối nói chuyện với anh vậy.
Ăn tối xong bố tôi lại kéo Đại Dương ra ngoài phòng khách vừa xem chương trình thời sự vừa phân tích tình hình trong và ngoài nước.

Nhìn bố tôi với anh nói chuyện vui vẻ tôi chỉ muốn hét lên với bố anh ấy là mới người yêu của con đấy bố ạ.
Tôi buồn chán về phòng nhắn cho anh một tin nhản "phòng em ở tầng 2 bên cạnh cầu thang" sau đó nằm đợi anh.
Còn Đại Dương sau một ngày theo chân bố của Hạ Giang để nghe ông giới thiệu về các món đồ cổ trong bộ sưu tập của ông, tối đến anh tưởng ông sẽ tha cho anh để anh có thời gian riêng tư bên Hạ Giang không ngờ ông còn kéo anh ngồi đàm đạo chuyện thời sự.
Đã thế coi xong thời sự bố của Hạ Giang nhìn anh nói:
"Bác buồn ngủ rồi, bác cháu mình đi ngủ thôi."
Đại Dương định mở miệng xin phép ông cho mình ghé phòng Hạ Giang chơi một lúc lại nghe ông nói với mẹ Hạ Giang:
"Em cũng đi ngủ đi.

Lát mới đi ngủ lại gây ồn ào khiến con gái tỉnh giấc đấy."
Câu nói của bố của Hạ Giang lập tức rút hết thể lực của của Đại Dương, bước chân của anh lên cầu thang cũng vô cùng nặng nề..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.