Lạc Lối Trong Tim Anh

Chương 27



Lâm Cẩn Ngôn vừa đi, bạn cùng phòng cô đều nhiệt tình xông tới.

Thẩm Đình đầy mặt hâm mộ hỏi:"Vi Vi, người vừa rồi là bạn trai của cậu sao? Đẹp trai quá!"

Giản Vi bị chọc cho căng thẳng, cao giọng phản bác:"Sao có thể!Anh ấy hơn tớ 10 tuổi đấy."

Thẩm Đình hì hì cười, nói:" Bây giơ đều không phải thịnh hành kiểu trâu già gặm cỏ non hay sao?"

"Không có khả năng, tớ không thích anh ta."Lời này của cô không biết là dang nói cho bạn cùng phòng hay là nói cho chính mình nghe nữa.

Nghĩ đến chuyện tối qua cùng hình ảnh mĩ nữa gợi cảm kia, trong lòng liền cảm thấy khó chịu.

Cũng may đầu năm học công việc rất nhiều khiến cô không có thời gian nghĩ đến chuyện của Lâm Cẩn Ngôn.

Vào lúc 7 giờ tối, như thường lệ là đại hội của tân sinh viên.

Mỗi lần đều là giảng viên gom mấy lớp lại với nhau để họp.

Chuyên ngành này của cô nữ sinh nhiều, nam sinh ít.

Tạm biệt cấp ba, những tưởng lên đại học có thể quang minh chính đại mà nói chuyện yêu đương. Bất luận là nam sinh hay nữ sinh, đều mang theo ánh mắt tò mò cùng chờ mong mà nhìn ngó xung quanh, với mong muốn sẽ tìm được tình yêu đích thực, nhất kiến chung tình.

Phòng kí túc của Giản Vi có bốn người, Chu Tương Tương đã có bạn trai vô cùng đẹp trai nên đối với những chuyện này không mấy hứng thú. Giản Vi trong lòng đã có người mình thích nên cũng không nhiệt tình cho lắm, nhưng Trương Tâm cùng Thẩm Đình lại vô cùng hào hứng.

Thời điểm hội nghị kết thúc, Thẩm Đình đột nhiên túm chặt lấy cánh tay Giản Vi, kích động nói:" Vi Vi, cậu nhìn bạn nam ngồi hàng sau cùng kia đi, đẹp trai quá!"

Giản Vi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam sinh mặc áo thun trắng, đang lười biếng mà ngồi ở chỗ kia.

Thời điểm Giản Vi quay đầu lại, cậu ta nhướng mày, nhìn cô nở nụ cười.

Không phải là Giang Lẫm hay sao?

Giang Lẫm cùng với cô học chung một trường, nhưng cậu ta học tài chính không cùng một ngành. Giản Vi thấy cậu ta, buồn bực.

Hai người nhìn nhau một lát, thì di động của Giản Vi đột nhiên vang lên,cô cúi đầu nhìn,là Giang Lẫm gửi tin nhắn cho cô " định đi ăn cơm sao?"

Giản Vi trả lời cậu ta " không phải."

" Đợi một lát tôi dẫn cậu ra ngoài ăn."

Giản Vi nhìn chằm chằm tin nhắn, do dự một lát,không trả lời lại.

Giang Lẫm sợ cô sẽ từ chối, lại gửi một tin"từ chối không có hiệu quả."

Quả nhiên là không chấp nhận lời cự tuyệt nha.

Giản Vi bất đắc dĩ cất điện thoại đi.

Thẩm Đình tò mò hỏi:" Vi Vi, cậu với cậu bạn nam sinh đó quen biết nhau sao?"

Giản Vi gật đầu:" là bạn học cao trung."

Thẩm Đình cảm thấy hâm mộ vô cùng, kìm không được mà cảm thán:" sao lại có bạn học cao trung đẹp trai như vậy chứ!"

Giản Vi cười cười, không nói gì.

8 giờ rưỡi tối, đại hội kết thúc, mọi người sôi nổi đi ra ngoài.

Giản Vi quay đầu lại nhìn Giang Lẫm, cậu ta đứng ở cửa sau, hai tay khoanh trước ngực, lười biếng dựa vào vách tường,khóe miệng cong lên một nụ cười mà nhìn cô.

Giản Vi cùng bạn cùng phòng học từ trong đi ra tới, đi đến trước mặt Giang Lẫm, hướng bạn cùng phòng nói:" các cậu về phòng trước đi, tớ đi ra ngoài một lát, muốn ăn gì tớ sẽ mang về cho mọi người."

Trương Tâm vội cao hứng "a" lên một tiếng,:" cho tớ một chiếc bánh mì nhiều chà bông một chút nhé!"

Thẩm Đình:" tớ muốn ăn sủi cảo chiên, có tương ớt"

Giản Vi nhớ kĩ, lại hỏi Chu Tương Tương:" cậu thì sao?"

Không chờ Chu Tương Tương mở miệng, Thẩm Đình đã cười rộ lên:" cô ấy cùng bạn trai chuẩn bị đi hẹn hò, chắc là không cần đâu."

Chu Tương Tương thẹn thùng đỏ mặt.

Giản Vi mỉm cười, chào tạm biệt bạn cùng phòng, liền cùng Giang Lẫm đi ra bên ngoài.

Cô vừa đi được không lâu, Thẩm Đình nhịn không được mà cảm thán:" Giản Vi sao có thể quen được nhiều người đẹp trai như vậy chứ!"

Trương Tâm:" mình thích người đưa cậu ấy đến phòng lúc sáng ngày cơ, đẹp trai không nói ngoài ra còn rất có sức hút... Tuy rằng có chút lạnh lùng!"

Mấy người bọn họ vừa đi vưa nói chuyện rôm rả khắp hành lang.

Giang Lẫm hỏi Giản Vi muốn ăn gì, cô suy nghĩ một lát liền nói:" Ăn mì đi."

Cô cảm thấy có chút đói, ăn mì vừa đơn giản lại dễ no.

Giang Lẫm đưa cô đến một quán mì.

Hai người gọi hai tô mì lớn.

Giản Vi ngồi trên ghế, nhìn ngó xung quanh.

Giang Lẫm trong mắt chỉ có Giản Vi, ánh mắt dừng ở trên người cô, vẫn không dời đi chỗ khác.

Đột nhiên nói:" Vi Vi khi nào thì cậu chấp nhận tôi..."

Giản Vi trong lòng có chút sửng sốt,tầm mắt từ bên cạnh thu hồi lại, Giang Lẫm nhìn cô,đầy vẻ chờ mong.

Giản Vi thấp giọng mở miệng:" cái.... cái này...."

Giang Lẫm cười nửa miệng, đột nhiên tiến đến trước mặt Giản Vi:" Giản Vi lâu như vậy rồi cậu không phải là không nhận ra chứ?"

Giản Vi nhìn cậu ta, cắn môi.

Cô đương nhiên biết Giang Lẫm thích mình nếu không sao có thể đối tốt với cô như vậy, từ cao trung đã bắt đầu đối xử với cô thật tốt.

Giang Lẫm thấy Giản Vi chậm chạp không nói lời nào, lại hỏi:" kỳ 1 của cao trung, tôi có viết cho cậu một bức thư tình, vẫn chưa thấy cậu trả lời?"

"Thư tình?" Giản Vi sửng sốt:" thư tình nào cơ?"

Cô không hề nhận được bức thư tình nào cả.

- ------------------

Tan làm, Lâm Cẩn Ngôn đang định về nhà bỗng dưng lại nhớ tới Giản Vi, quay đầu xe đi về phía trường học của cô

Công ty cách trường học không quá xa, 20 phút là tới.

Tới cổng trường liền dừng xe lại, gọi điện thoại cho Giản Vi.

Mới vừa lấy điện thoại ra,ngẩng đầu đã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang đứng trước cửa tiệm trà sữa.

Lâm Cẩn Ngôn hơi nhíu mày, mới vừa cách đây không lâu dặn cô uống ít trà sữa vậy mà cô lại xem lời anh nói như gió thoảng qua tai.

Lâm Cẩn Ngôn sắc mặt hơi trầm xuống, mở cửa xuống xe, hường về phía Giản Vi mà đi đến.

Nhưng mà khi lại gần bèn thấy từ trong quán đi ra bóng hình của một người đàn ông trên tay cầm hai ly trà sữa đi ra, đi đến trước mặt Giản Vi đưa cho cô.

Giản Vi tươi cười nhận lấy, hai người không biết nói gì đó,sóng vai nhau đi về phía trước.

Lâm Cẩn Ngôn đứng ở đằng sau, ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm bóng dáng của hai người trước mặt, ánh mắt nặng nề.

Thật lâu sau, bóng dáng hai ngời biến mất khỏi tầm mắt.

Lâm Cẩn Ngôn nắm chặt túi đồ ở trong tay,đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay.

Trong túi chính là món bánh kem mà Giản Vi thích ăn nhất cùng một hộp sữa chua.Anh là cố ý mua cho cô.

Lâm Cẩn Ngôn bất động đứng tại chỗ một lát, sau đó đem túi bánh ném vào thùng rác bên cạnh, xoay người đi vào trong xe.

Ngồi trong xe một lúc lâu mới khởi động xe rời khỏi trường học.

- --------------

Vào học được ba ngày, Giản Vi đã trải qua nhiều lần đột nhiên đang đi trên đường có một vài nam sinh đến gần cô. Có người cùng khóa,có khi lại là học trưởng.

Hôm nay giữa trưa đang cùng Chu Tương Tương đi đến nhà ăn ăn cơm, trên đường đi đã có một nam sinh săn đón muốn xin số điện thoại, cô sợ tới mức túm Chu Tương Tương bỏ chạy.

Trở về phòng ngủ,đột nhiên có chút mệt.

Đánh răng đi lên giường chuẩn bị ngủ trưa.

Chu Tương Tương ở phía dưới đọc sách, hỏi cô:" tại sao lại phải trốn?"

Giản Vi nằm ở trên giường, mắt nhìn lên trần nhà,nói:" không thích."

"Cũng có thể thử tiếp xúc một chút xem sao,còn có bạn học hồi cao trung của cậu đối xử với cậu rất tốt."

"Nhưng tớ lại không thích." Giản Vi nói.

Chu Tương Tương quay đầu lại nhìn cô hỏi:" vậy cậu thích người như thế nào?"

Trong đầu đều là hình dáng của Lâm Cẩn Ngôn, Giản Vi chép miệng không lên tiếng.

Chu Tương Tương đứng lên, đi đến bên mép giường của Giản Vi, giơ tay kéo tay cô, ánh mắt ái muội, cười tủm tỉm hỏi:" Cậu có phải đã thích người ngày đó đưa cậu đến trường học?"

" Ai.... Ai thích anh ta?...." Giản Vi bộ dạng ghét bỏ nói:" mình không thích một tên già như vậy!"

Chu Tương Tương mạnh miệng nói:" nhưng ngày đó mình thấy cậu nhìn ảnh của anh ta đến phát ngốc luôn."

Giản Vi đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, trợn tròn mắt:"đâu có!"

" Ngày đó không phải cậu ở trên mạng tìm kiếm ảnh của anh ta sao, tổng tài của tập đoàn Lâm thị!"

Chu Tương Tương chỉ vài ba câu đã chọc thủng tâm tư của Giản Vi,Giản Vi vẫn luôn vì điều này mà khúc mắc ở trong lòng, liền nhịn không được hỏi cô ấy:" vậy cậu nói xem tớ phải làm sao bây giờ? Anh ấy lại không thích tớ."

" Cậu làm sao biết được anh ta không thích cậu?"

"Chính miệng anh ấy nói cũng chính tai tớ nghe thấy." Lại nghĩ tới ngày đó anh cùng Tô Tinh Chứa khiêu vũ, ngữ khí có chút bực dọc, nói:" Anh ấy thích cô gái có dáng người đẹp lại thông minh,mình nào so được với cô ấy."

" Cậu cũng vô cùng xinh đẹp mà, nhưng sao cậu không hỏi lại biết anh ta không thích cậu? Mình nhìn thấy được hôm đó anh ta đối với cậu rất tốt, không thấy được anh ta đối với cậu không có chút nào là không để ý."

Giản Vi hơi ngẩn ra:" thật... thật vậy sao? Nhưng chính miệng anh ấy nói là không thích mình."

" Đàn ông đều không phải trong ngoài khác nhau hay sao!" Chu Tương Tương giọng điệu của người từng trải nói.

Giản Vi ánh mắt sáng lên, vội từ trên giường đi xuống, lôi kéo Chu Tương Tương kích động hỏi:" nếu là cậu thì cậu sẽ làm thế nào?"

"Mình sẽ trực tiếp nói cho anh ta biết mình thích anh ta, anh ta nếu thích mình sẽ là cả hai cùng vui mừng, nếu như anh ta không thích mình, có thể hoàn toàn buông bỏ. Dù sao mặc kệ thế nào, cũng phải xác định được đáp án chính xác."

- ---------

Chu Tương Tương một đường vạch trần Giản Vi đang đi trên một con đường xám xịt mịt mù đột nhiên nhìn thấy ánh sáng.

Thứ sáu không có tiết học, thứ năm cô cố ý đi đến tòa soạn, dùng chính tiền nhuận bút mà mình kiếm được mua quà cho Lâm Cẩn Ngôn.

Buổi tối, ngồi xe trở về nhà.

Vừa mới chuẩn bị mở cửa, thì cửa đã được mở ra từ bên trong.

Dì Lan tiễn một bác sĩ từ trong nhà đi ra, Giản Vi trong lòng căng thẳng, vội hỏi:" xảy ra chuyện gì vậy?"

Dì Lan vừa thấy Giản Vi như nhìn thấy cứu tinh kéo tay cô:" ai, Vi Vi, cuối cùng con cũng về rồi! Cậu ấy bị đau bao tử, vài ngày nay đã không ăn uống gì cả, con mau đi khuyên cậu ấy đi."

Giản Vi vừa nghe thấy vậy trong lòng đột nhiên cảm thấy như bị ai đó nắm chặt, giày cũng không kịp thay, cuống quýt chạy lên lầu.

Mới vừa đi đến trước cửa phòng Lâm Cẩn Ngôn đã nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng quát chói tai:" cút!"

Giản Vi trong lòng căng thẳng, tiến lên chuẩn bị đẩy cửa đi vào,lại nghe thấy một giọng nói ôn nhu của phụ nữ:" nói năng cẩn thận, anh ít nhiều cũng nên ăn một chút gì đi, anh như vậy, bác gái biết được, sẽ đau lòng đến nhường nào chứ!"

" Tôi nói cô cút đi, cô bị điếc à!" Lâm Cẩn Ngôn thanh âm chứa đầy tức giận, cách một cánh cửa cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dáng của anh.

Giản Ngôn nhíu mày, vặn khóa cửa.

Trong phòng, Lâm Cẩn Ngôn đang ngồi dựa vào đầu giường, trong tay cầm một điếu thuốc, chau mày, vô cùng tức giận.

Ngồi ở mép giường là một cô gái vô cùng xinh đẹp, khí chất ưu nhã.

Âm thanh đẩy cửa vang lên, khiến hai người đều hướng sự chú ý về phía này.

Lâm Cẩn Ngôn thấy Giản Vi mày lập tức nhíu chặt.

Giản Vi đứng ở cửa chốc lát mới chậm rãi đi vào:" Lâm Cẩn Ngôn anh..."

" Cút!" Lâm Cẩn Ngôn nhìn mặt cô đột nhiên quát chói tai.

Giản Vi ngẩn ra, sau đó mặt lập tức trắng bệch.

Thật vất vả lắm mới lấy được dũng khí, vậy mà lại bị câu nói này của anh khiến cho dũng khí một chút cũng không còn.

Cô gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, sau một lúc lâu, liền quay người đi ra ngoài.

" Quay lại đây!" Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên gọi cô.

Bước chân hơi dừng lại, khiến cho thanh âm của Lâm Cẩn Ngôn hòa hoãn đi vài phần:" anh nói chính là cô ta, không phải nói em."

Giản Vi ngẩn ra, bỗng dưng quay đầu lại.

Mép giường, Hứa Oánh đột nhiên đỏ hoe đôi mắt, vẻ mặt không tin mà nhìn Lâm Cẩn Ngôn.

Lâm Cẩn Ngôn đưa tay day day mày, ngữ khí vẫn như cũ không có một chút độ ấm nào:" đi ra ngoài, về sau không có sự cho phép của tôi, không được tự tiện đến nhà càng không được tự ý vào phòng của tôi."

Hứa Oánh đôi mắt đỏ bừng, từ trên giường đứng lên, đi nhanh ra ngoài.

Đi qua Giản Vi, hung hăng mà lườm cô một cái.

Cô ta gắt gao cắn chặt môi, khóc lóc chạy ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.