Trong phòng ánh đèn nhu hòa, Giản Vi quần áo hỗn độn, lưng dán ở trên tường, hai chân gắt gao quấn lấy eo Lâm Cẩn Ngôn, môi bị Lâm Cẩn Ngôn triền miên hôn, cơ hồ thở không nổi,nhưng mà thân dưới kích thích mãnh liệt khiến cô muốn thét chói tai, đầu ngón tay gắt gao bấu chặt cơ bắp sau lưng Lâm Cẩn Ngôn.
Dưới ánh đèn mờ ám rọi thẳng xuống, phía sau lưng Lâm Cẩn Ngon từng giọt mồ hôi thi nhau chảy dọc theo từng đường nét...
Trong phòng, âm thanh ái muội hết đợt này tới đợt khác. Chiến trường từ ven tường chuyển qua đuôi ghế ở cạnh giường, lại từ sô pha chuyển xuống trên thảm nhà ấm áp... Vẫn luôn lăn lộn cho đến nửa đêm mới chịu ngừng lại.
Giản Vi cảm thấy cổ họng có chút bỏng rát, nằm ở trên giường, nhẹ nhàng đẩy Lâm Cẩn Ngôn uống, nén đau mà nói:" Em muốn uống nước."
Lâm Cẩn Ngôn cánh tay dùng sức chống người lên, ánh mắt tràn ngập ái muội mà nhìn Giản Vi, thấp giọng cười:" Do kêu nhiều sao?"
Giản Vi trừng anh:" Anh còn nói được?"
Lâm Cẩn Ngôn cười đến không ngừng được, xoa xoa đầu cô, mới xốc chăn đứng dậy.
Anh nửa thân dưới không có che chắn, Giản Vi liếc mắt một cái, sợ tới mức lập tức dời mắt.
Lâm Cẩn Ngôn tiện tay từ giá để áo lấy xuống một cái áo choàng tắm dài, cười cô:" Đâu có phải là chưa thấy qua, sao vẫn còn thẹn thùng vậy?"
Giản Vi mặt đỏ bừng, giống như một con đà điểu mà lấy chăn che mặt lại, không đáp anh.
Lâm Cẩn Ngôn kêu lên một tiếng, trong mắt tràn ngập ý cười.
Đi đến mép giường, đột nhiên đem chăn vạch ra.
Mất đi vật che chắn, Giản Vi thét chói tai,theo bản năng cuộn tròn người lại, cả khuôn mặt nóng như sắp bị thiêu cháy:" Lâm Cẩn Ngôn, anh thật xấu xa!"
Lâm Cẩn Ngôn cười, lấy từ trên giá áo áo tắm bọc lấy thân thể của Giản Vi, chặn ngang bế cô lên.
Giản Vi nhíu mi, nhìn chằm chằm anh:" Anh định là gì?"
"Không phải em muốn uống nước sao? Cùng nhau đi xuống."
Nói xong liền đem Giản Vi xuống dưới lầu.
Ăn Tết, dì Lan cũng trở về quê, trong nhà giờ chỉ có hai người là cô và Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn đem Giản Vi ôm xuống lầu, đặt ở trên ghế sô pha, sau đó mới đi lấy nước cho cô.
Giản Vi thừa dịp Lâm Cẩn Ngôn đi lấy nước, lập tức đem áo choàng tắm quy quy củ củ mà mặc vào. Bằng không khi Lâm Cẩn Ngôn trở về, đối với sự hiểu biết của cô về anh, sẽ lại một phen lăn lộn. Đem áo choàng tắm bọc thật chặt, kiểm tra lại một lần nữa, xác định không có bất cứ bộ phận nào có thể để lộ ra gây kích phát thú tính của người nào đó mới hơi có chút an tâm, ngồi trên sô pha chơi điện thoại.
Ăn tết, trong vòng tròn bạn bè, đều khoe hạnh phúc. Giản Vi suy nghĩ một lát, liền đăng ảnh Lâm Cẩn Ngôn lái máy bay.
Nào biết vừa mới đăng lên, bên dưới liền bình luận điền cuồng.
Thẩm Đình:"Ta đi! Lâm tổng nhà ngươi thật soái quá đi!"
Tạ Nhu:"Má ơi, lái phi cơ, quả là một nam thần toàn năng nha."
Trương Tâm:"Vi Vi, giới thiệu bạn trai cho mình đi, không cầu biết lái phi cơ, bằng một phần tư Lâm tổng nhà cậu là được."
Giản Vi cười cười, chính là những lời khen ngợi chồng khiến bản thân có chút vui mừng.
Nhưng mà vui mừng chưa được bao lâu ở phía dưới đã có một dòng bình luận khiến cô bị dọa cho nhảy dựng.
Chu Lâm Duyên:Em đang ở đâu?
Giản Vi trái tim run rẩy, lập tức rời khỏi Wechat, sau đó liền tắt điện thoại, làm như cái gì cũng không biết.
Lâm Cẩn Ngôn mang nước đến cho cô, liền thấy cô buộc chăn dây áo tắm, cổ áo còn cố tình không để lộ.
Lâm Cẩn Ngôn hơi nhướng mày, muốn phòng anh?
Đi qua, đem ly nước đưa cho cô.
Giản Vi nhận lấy ly nước liền một hơi uống hơn phân nửa. Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm cô cười, nói:" Uống nhiều chút."
Giản Vi khẽ ngước mắt lên liếc anh một cái:" Có ý tứ gì?"
Lâm Cẩn Ngôn ý cười trong mắt tràn ra ngoài,nói:" Lát nữa còn sức để kêu."
Giản Vi vừa nghe,sợ tới mức đem cổ áo nắm chặt.
Lâm Cẩn Ngon một phen ôm cô lên đùi, bàn tay thuần thục luồn vào thân dưới tìm kiếm, tràn ngập ý cười, thấp giọng nói:" Phía trên đều chặn, thế nào phía dưới lại không nỡ chắn?"
Giản Vi mặt phiếm hồng, vừa mới chưa kịp mặc...
Cô đẩy bả vai Lâm Cẩn Ngôn muốn xuống dưới, nhưng mà Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên xoay người một cái đem cô đè dưới thân, thấp giọng cười:" Tiếp tục nào, Vi Vi."
Giản Vi thực sự muốn khóc, ủy khuất nói:" Em muốn ngủ."
"Ừ, em ngủ, anh làm cũng được."
Giản Vi:"......."
Ô ô, ai muốn có chồng, cái loại thể lực tốt thế này! Tặng không luôn!
- ---------
Hết kỳ nghỉ đông, ngày đi làm đầu tiên, Giản Vi cùng Lâm Cẩn Ngôn đã quyết định đi lấy chứng.
Ra phía trước cửa, lặng lẽ đi đến phòng của Chu Lâm Duyên.
Chu Lâm Duyên còn đang ngủ,chăn bị kéo một chút, nhíu mày, hơi mở mắt.
Giản Vi ngồi xổm ở mép giường, cười hì hì nói:" Anh, em tới lấy sổ hộ khẩu."
Chu Lâm Duyên đôi mắt híp lại nhìn xuống:"Lấy cái kia làm cái gì?"
Giản Vi cũng không lừa anh,nói:"Hôm nay đến Cục Dân Chính, em cùng Lâm Cẩn Ngôn đi đăng ký."
Chu Lâm Duyên nhíu mày:"Anh đồng ý?"
Giản Vi chớp chớp mắt:" Anh tuy rằng hiện tại chị Tô không muốn gả cho anh, nhưng anh đừng lo lắng, em đi đăng ký trước anh nhưng đảm bảo không sinh con trước anh, anh đừng sợ."
Chu Lâm Duyên giơ tay cốc đầu cô:"Nói năng lung tung cái gì đó."
Lười không muốn nghe cô nói tung, đơn giản từ trong ngăn kéo lấy sổ hộ khẩu, ném cho cô:" Cầm đi!"
"Cảm ơn anh." Giản Vi cười, ôm hộ khẩu chạy nhanh ra bên ngoài.
Chu Lâm Duyên nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, trong lòng bỗng dưng dâng lên một chút khó chịu.Xoay người xuống giường, trầm mặt đi vào phòng tắm.
- -----------------
Ngày Lâm Cẩn Ngôn cùng Giản Vi đi lấy giấy hôn thú, tâm tình Lâm Cẩn Ngôn đặc biệt tốt, cùng ngày đi làm trực tiếp phát đại hồng bao cho nhân viên.
Thư ký Mạnh đang cùng trợ lý ở trong văn phòng kiểm kê bao lì xì, Giản Vi lặng lẽ bò đến trước bàn làm việc của Lâm Cẩn Ngôn, vươn tay về phía anh:"Ông chủ Lâm, có phải anh cũng nên phát cho em một cái?"
Lâm Cẩn Ngôn bắt lấy tay cô, cười nói:" Của anh đều là của em, còn muốn bao lì xì?"
Giản Vi hơi ngẩn ra, sau một lúc lâu bật cười:" Kia cũng là của em."
- --------------
Sau khi Giản Vi cùng Lâm Cẩn Ngôn đăng ký, không bao lâu liền khai giảng.
Ngày khai giảng, cả phòng liên hoan. Mọi người lâu ngày không gặp, ai cũng ôm một khối hưng phấn.
Thẩm Đình đấm vào ngực Giản Vi, cười hì hì nói:" Tiểu nha đầu, động tác còn rất nhanh, khi nào tổ chức hôn lễ nha?"
"Vẫn còn sớm."
"Đều lái phi cơ cầu hôn rồi, lãng mạn như vậy, nếu là mình, có hôn lễ hay không đều không quan trọng." Trương Tâm chống đầu, tưởng tượng đến mà cầu hôn của Giản Vi, hâm mộ vô cùng.
Giản Vi cũng là suy nghĩ như vậy, nghi thức hôn lễ gì đó, cô căn bản không quá để ý.
Bất quá, cô không để ý, nhưng người lớn nhà họ Lâm không phải không để ý. Không chỉ có hôn lễ, mà ngay cả lễ đính hôn đều vô cùng long trọng.
Ngày đính hôn, Giản Vi mang giày cao gót ra khỏi cửa, vừa lên xe đã bị Lâm Cẩn Ngôn cởi ra:"Đi giày đế bằng là được."
"Nhưng em không mang."
"Đi mua một đôi." Lâm Cẩn Ngôn lái xe đưa cô tới trung tâm mua sắm, anh xuống xe đi mua, còn cô ngồi trong xe chờ anh.
Cúi đầu, buồn chán mà nghịch điện thoại.
"Vi Vi.." Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng đàn ông lạnh căm căm, Giản Vi sợ tới mức cả người run lên, điện thoại rơi xuống dưới sàn xe.
Giản Đại Phú ghé vào bên cửa sổ, đầy mặt tươi cười,nói:" Vi Vi, nghe nói con gả cho tổng tài của Lâm thị, con cho ba một chút tiền được không? Ba lần trước đánh bài lại thua rồi, con yên tâm không nhiều lắm đâu, chỉ có 30 vạn."
Giản Vi cắn chặt hàm răng, nói:" Tôi không có! Ông cũng không phải là ba tôi."
Giản Đại Phú vừa nghe những lời này, ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác:" Mày có ý gì? Con nha đầu chết tiệt này ông đây không thèm nhận!"
"Tôi nói ông không phải là ba tôi! Từ nay về sau ông sống hay chết cũng không liên quan gì tới tôi!" Nói xong cô liền nâng kính xe lên, sau đó nhanh chóng khóa cửa xe lại.
Giản Đại Phú phẫn nộ, ở bên ngoài không ngừng đập cửa:" Mở cửa! Nha đầu thối mở cửa! Mày giờ là người lợi hại rồi,ông đây liền không nhận!"
Giản Vi không dám đi ra ngoài, sợ Giản Đại Phú chó cùng rứt giậu không biết ông ta sẽ là ra cái gì, khóa của liền lập tức gọi điện cho Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn đang thanh toán, nghe thấy Giản Vi nói vậy,mày nhíu chặt, nói:" Em đừng sợ cứ ở yên trong xe, anh lập tức ra ngay."
Lâm Cẩn Ngôn cúp điện thoại mau chóng đi ra ngoài.
Giản Đại Phú đang vô cùng kiêu ngạo mà đá cửa xe, xa xa nhìn thấy Lâm Cẩn Ngôn, sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, cất bước liền bỏ chạy.
Lại không nghĩ tới, vừa mới chạy đến đường cái, một chiếc xe màu đen liền lái đến, đột nhiên có vài gã mặc đồ đen từ trên xe bước xuống, vài người đi lên vây, xoắn tay ông ta, đem ông ta bắt lại.
Giản Đại Phú hô to:" Các người là ai? Buông ra! Buông ra!"
Lâm Cẩn Ngôn mở cửa xe ra, ngồi vào.
Giản Vi nhìn chằm chằm phía đối diện, có chút kinh ngạc mà hỏi Lâm Cẩn Ngôn:"Những người đó...."
"Người của anh, sẽ đưa ông ta đến cục cảnh sát, không có việc gì."
Giản Vi lại sửng sốt:"Cục cảnh sát?Ông ta phạm tội gì sao?"
"Góp nhặt chứng cứ ông ta ngược đãi em khi còn nhỏ, hình phạt chính là phải ra hầu tòa.""
Giản Vi ngày còn bé thường bị Giản Đại Phú đánh, mọi người trong thôn đều biết, nhưng mà sẽ không nghĩ tới việc Lâm Cẩn Ngôn đưa ông ta đến cục cảnh sát.
Lâm Cẩn Ngôn lái xe đến nơi tổ chức lễ đính hôn, Giản Vi vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Cẩn Ngôn nhẹ nhàng cầm tay cô, thấp giọng hỏi:" Em không đành lòng đúng không?""
Giản Vi lắc đầu:""Em không có tình cảm gì với ông ta."" Ngừng lại, lát sau mới nói:" Em chính là nhớ tới mẹ đã nuôi dưỡng em,bà vẫn luôn đối với em thật tốt, khi em còn nhỏ nửa đêm phát sốt, bà không quản mưa to ôm em tới bệnh viện, bà bọc em trong quần áo, còn chính mình thì ướt đẫm,em một chút cũng không ướt mưa..."