Lạc Lối

Chương 19



Hoảng Sợ

Ngày 25 tháng 3 năm 2007

Chống khuỷu tay vào quầy bar của Paul, tôi trò chuyện tử tế, hời hợt. Tôi không quay lại đây kể từ khi chia tay với Olivier một tuần trước. Vả lại, anh cũng cẩn trọng tránh nơi này.

Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy cô đơn giữa mọi người. Tôi đã lựa chọn, cách đây vài tháng, thổ lộ bí mật nặng nề của mình, và giờ, tôi có cảm tưởng mình không thể chôn vùi nó xuống tận sâu thẳm lòng mình như trước đây nữa. Nó nặng hơn rất nhiều trong tôi.

Paul tế nhị không nhắc đến Olivier: có thể vì tôn trọng nỗi đau đớn thầm lặng của chúng tôi. Cũng có thể vì anh ta hoàn toàn chả quan tâm. Những cuộc đối thoại nhẹ nhàng và vô bổ, vì thế, một cách tự nhiên, lại trở lại là sự trao đổi chính giữa chúng tôi.

Chiều nay, tôi đã quyết định ra khỏi nhà, sau một tuần liền nghiền ngẫm nỗi đau trong căn hộ của mình, chìm đắm trong bài vở, Tôi biết rằng mình phải quên và phải bước sang trang mới, nhưng việc đó khó khăn hơn nhiều so với tôi tưởng tượng. Tôi phải lấy lại một cuộc sống "bình thường", dù tôi quyết định không thể coi nó như thế nữa.

Cửa đột nhiên mở, quán bar không lớn lắm, các khách hàng bước vào không tránh khỏi chút ánh mắt chằm chằm của những người đang ăn uống.

Tôi nhận ra anh ta ngay lập tức. Máu tôi đông cứng lại, tôi cứng đờ người. Anh ta đi cùng bạn gái, thậm chí có thể là vợ anh ta, và, tột độ khủng khiếp, có cả con anh ta. Đó là một cậu bé tóc vàng và tươi cười, với đôi mắt màu xanh da trời và những lọn tóc tuyệt vời. Tôi chỉ liếc nhìn nhanh người vợ. Điều đó mạnh hơn tôi, tôi phải nhìn rõ cô ấy. Cô ấy tóc nâu và khá cao lớn, hơi tròn trĩnh nhưng rất duyên dáng. Cô ấy dắt tay cậu bé và cười với nó. Đó chắc hẳn là người mẹ tốt.

Tôi vội vàng quay lại quầy bar, lưng quay ra cửa. Tôi không biết làm gì nữa.

- Chào, Paul, anh ta nói.

- Chào, Mathias! Anh khỏe không? Lâu lắm rồi! A, hôm nay anh dẫn cả nhà tới!

Mẹ kiếp, họ biết nhau! Đúng là địa ngục! Một tháng trước, gã này đã liên lạc với tôi để được "massage" tại một khách sạn hạng xoàng. Giờ tôi gặp lại anh ta, trong quán bar này, quán bar của tôi. Tôi không dám đứng dậy khỏi chiếc ghế cao này nữa, để không phải đối mặt với anh ta, đương nhiên, nhưng cũng để không phải chứng kiến những gì đang thực sự diễn ra.

Trong lúc đó, Mathias vẫn không nhận thấy sự có mặt của tôi và tiếp tục trò chuyện với Paul trong khi, sau lưng tôi, ở phía sau một chút, tôi nghe thấy lọn tóc vàng đang líu lo với mẹ mình. Mathias mới gặp tôi một lần, cũng dễ hiểu nếu anh ta không nhận ra gáy tôi. Xét đến cùng, tôi chỉ là một sai lầm dễ chịu mà anh ta rất nhanh chóng quên đi. Còn tôi, tôi nhận ra tất cả bọn họ, tôi thuộc lòng khuôn mặt họ, vì đã quan sát họ rất kỹ. Tôi nhận ra giọng nói của họ, và thường quay đầu lại trên phố vì tưởng đã nghe thấy một trong những giọng nói ấy.

Giờ anh ta đã thực sự chống khuỷu tay vào quầy bar, khẽ sượt qua vai tôi. Tôi phải đi, tôi phải rời khỏi quán bar này nhanh nhất có thể. Tôi tụt xuống ghế đầu cúi gằm, và hơi vấp vào cái túi của tôi đặt trên mặt đất, việc đó khiến anh ta quay lại.

Ánh mắt chúng tôi giao nhau. Miệng anh ta hé mở. Anh ta biết đã nhìn thấy tôi ở đâu đó, và sau một giây lục tìm trong đầu, anh ta đã nhớ ra ở đâu. Tôi thấy trong mắt anh ta nỗi khiếp sợ kinh hoàng. Chúng tôi chỉ bất động trong một giây, nhưng với tôi tưởng chừng như vô tận.

Thấy tôi cầm túi và chuẩn bị đi, Paul hỏi:

- Em đã đi đấy à, Laura? Em thậm chí còn chưa uống xong cà phê của mình!

- Em vừa mới nhớ ra mình có chút việc phải làm, em phải đi, tôi ấp úng trong lúc vướng víu với cái quai túi.

- Đợi một chút, , lại đây, để anh giới thiệu em với Mathias, một trong những chiến hữu tốt nhất của anh!

"Không, em đã biết chiến hữu của anh rồi và thậm chí còn biết khá rõ nữa". Paul không thể hiểu được nỗi sợ hãi xâm chiếm tôi lúc này. Nếu chạm vào hai bàn tay xâm xấp ướt của tôi, anh sẽ hiểu được điều gì đó không bình thường đang diễn ra. Mathias, về phần mình, hoảng loạn liếc nhìn về phía người yêu dấu của anh ta đang ngồi phía sau, cô đang bận rộn chơi đùa hạnh phúc với đứa con.

- Xin chào, rất hân hạnh, Laura, tôi vừa nói vừa chìa tay ra cho anh ta bắt.

- Ờ, chào, ờ... Mathias, rất hân hạnh.

Thật khó tin, những ngón tay chúng tôi, cứng đờ như đá, chạm vào nhau trong một cái bắt tay qua loa và nhanh chóng. Ánh mắt hoảng sợ của chúng tôi vội lảng đi. Paul nhận thấy sự lúng túng của cả hai.

- Sao thế, Laura? Em không muốn ở lại thêm lát nữa à?

- Không, em phải đi, rất tiếc.

A, đúng thế, tôi tiếc. Không nhùng nhằng thêm, tôi đã tiến về phía lối ra và ấp úng một câu tạm biệt không rõ tiếng. Tôi thấy ánh mắt của Paul, anh không hiểu gì, chỉ nhún vai và tiếp tục lau chùi ly tách.

Tôi chạy trong một hoặc hai phút không hề dừng lại, để tránh xa quán bar ấy và tránh xa thời điểm ấy của tâm trí mình. Cuộc chạy của tôi kết thúc ở góc một con phố nhỏ, tôi hít một hơi dài, bầu không khí mát mẻ. Bỗng nhiên, tôi vừa muốn hét lên vừa muốn khóc. Không thể chịu đựng được nữa: hai cuộc sống của tôi đã gặp nhau, hai con người của tôi đã sát kề nhau. Cho đến giờ, tôi đã tách biệt được mọi thứ, nhưng không thể đòi hỏi quá nhiều ở tôi. Tôi đã đối mặt với gia đình của Mathias: tất cả những gì tôi cố ngăn mình không tưởng tượng ra khi gặp một khách hàng hôm nay đã hiển hiện ra ngoài ý muốn của tôi.

Không thể tiếp tục nữa. Tôi phải rời thành phố này bằng mọi giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.