Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 114



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

138859.png

Còn cô ta thì…


Đã nói rõ rằng sau này mình sẽ không tơ tưởng đến Tần Dịch nữa, vậy mà khi Tần Dịch bị đánh, cô ta còn lo lắng hơn cả Cảnh Thiên.


Chết rồi!


“Chị ơi, chị mau sang xem anh Dịch đi, anh ấy bị Cảnh Kiệt đánh, chẳng lẽ chị không đau lòng sao?” Cảnh Lạc gồng mình lên, nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào như cười như không của Cảnh Thiên. Cô ta cực kỳ ghét đôi mắt này của Cảnh Thiên.


Trước đây cô chỉ cảm thấy đôi mắt này đẹp mà thôi, vì sao mẹ lại không cho cô ta đôi mắt như thế chứ? Nhưng dạo này, dường như đôi mắt này có thêm pháp lực và yêu khí tỏa ra, tựa như có thể đọc thấu linh hồn cô ta bằng yêu pháp.


Điều này khiến Cảnh Lạc càng nói càng cảm thấy những gì mình thốt ra ngu ngốc và gượng gạo, biểu cảm trên mặt gần như không thể giữ nổi nữa. “Ôi chao, ăn cơm thôi ăn cơm thôi! Người một nhà cả, có việc gì quan trọng hơn ăn cơm nữa chứ?” Bà Cảnh ban nãy vẫn đang tức giận bỗng lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng, cứu vãn sự ngượng ngập của Cảnh Lạc. “Đúng đúng đúng, đều là người một nhà cả, có việc gì quan trọng hơn ăn cơm nữa chứ? Thiên Thiên, hôm nay di Ngô nấu toàn món con thích đấy!” Ông Cảnh vội vàng lên tiếng, dẫn Cảnh Thiên xuống dưới.


Bàn ăn trong phòng ăn hình chữ nhật, vừa đủ để sáu người ngồi. “Nào nào nào Tấn Dịch, cháu ngồi cùng với Thiên Thiên đi.” Tần Dịch sắc mặt xám xịt đi ở phía sau nghe thấy tiếng ông Cảnh, mắt anh ta sáng lên, anh ta bước nhanh đến bên cạnh ông Cảnh rồi lễ phép nói: “Vâng thưa bác.”


Tần Dịch ngồi xuống bên cạnh Cảnh Thiên, Cảnh Thiên lại đứng ngay dậy, vòng qua bàn rồi ngồi xuống đối diện.


Tần Dịch: …


Ông Cảnh: “Thiên Thiên, Tần Dịch đã ngồi đây rồi, con ngồi đối diện làm gì?”


“Tần Dịch nghe bảo con sẽ về nên sang thăm con đấy, sao con lại mặc kệ cậu ấy thế, như vậy còn ra thể thống gì không?” Bà Cảnh cũng xen vào. Nhưng vừa nói dứt câu, Cảnh Kiệt đã ngồi xuống bên cạnh Cảnh Thiên với vẻ mặt khiêu khích.


Ông Cảnh: …


Tần Dịch: …


“Tiểu Kiệt, con sang đây ngồi với chị hai con này, chạy sang chỗ chị cả làm gì?” Bà Cảnh vô thức ra lệnh với Cảnh Kiệt, nhưng Cảnh Kiệt lại chỉ lườm bà ta một cái, không nói năng gì. “Ôi cái thằng nhóc này! Con ngồi cạnh chị cả con thì anh rể con ngồi đâu?”


Biết Cảnh Kiệt căng thẳng là sẽ không nói được gì, Cảnh Thiên bèn đáp thay: “Mẹ, con đã bảo là con tha thứ cho Tiểu Lạc rồi, từ nhỏ đến lớn có cái gì nó muốn mà con không cho nó đầu? Lần này cũng thế, nếu nó đã thích Tần Dịch thì con nhường Tần Dịch cho nó là xong. Đây cũng coi như là món quà cuối cùng mà người chị này tặng cho nó trong cả cuộc đời này thôi.”


Lời nói của Cảnh Thiên khiến tất cả mọi người trong phòng đều biến sắc, trừ Cảnh Kiệt.


Đặc biệt là bà Cảnh và Cảnh Lạc.


“Cái gì gọi là món quà cuối cùng mà người chị này tặng cho nó trong cả cuộc đời? Ý con là sau này con sẽ mặc kệ sự sống chết của Tiểu Lạc à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.