Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 115



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

138860.png

Cảnh Lạc bên cạnh cũng tỏ ra vô tội ấm ức như sắp khóc đến nơi.


“Con rủa nó lúc nào? Không phải mẹ hỏi con có để ý đến sự sống chết của Tiểu Lạc không ạ? Con biết bệnh tình của Tiểu Lạc, nghiêm trọng thì không đến nhưng nếu không chú ý thì rất dễ nguy hiểm đến tính mạng, con đã trả lời mẹ là đến lúc đó con sẽ nhờ nhà họ Chiến giúp đỡ rồi mà.”


“Con…”


“Được rồi được rồi, mẹ đừng chửi con, cùng lắm thì đến lúc đó con không nhờ nhà họ Chiến giúp nữa là được chứ gì?”


“Cảnh Thiên!”


Bà Cảnh tức đến mức trắng bệch cả mặt. Chủ yếu là bà ta đã quen kiểm soát người ta, giờ đột nhiên người đó lại không chịu sự kiểm soát của bà ta nữa. Đây là lần đầu tiên bà Cảnh cảm thấy sự bất lực khi đối diện với Cảnh Thiên.


“Chị à, em biết chị vẫn không muốn tha thứ cho em và anh Dịch. Em biết em đã sai rồi! Rốt cuộc chị muốn em phải làm thế nào thì chị mới tha thứ cho chúng em?”


Cảnh Lạc đang khóc thút thít sẵn, giờ đã bắt đầu quay sang kể lể. Cô ta đau khổ đến mức nước mắt tuôn rơi, khuôn mặt cũng tái nhợt như tờ giấy. Lúc nấc lên, cô ta còn ôm ngực mình một cách đau đớn, bộ dạng đó…


Đừng nói đến đàn ông, cho dù là Cảnh Thiên nhìn cũng cảm thấy có phong vị riêng.


Tiểu bạch hoa thì nên có dáng vẻ của tiểu bạch hoa, phải yếu ớt như vậy mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất của mình.


“Thiên Thiên, anh không biết em đã nghe ai nói gì bên ngoài rồi nên tôi đó mới thay đổi thái độ với anh hoàn toàn như vậy, hôm sau lại đến nhà anh để “bắt gian” Anh thực sự không làm chuyện gì có lỗi với em


cả. Chuyện của Tiểu Lạc thì đúng thật là anh có trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng nổi, nhưng xin em hãy tin anh, giữa anh và cô ấy thực sự không có gì cả!” “Chị, em và anh Dịch thực sự không xảy ra bất cứ chuyện gì cả. Hôm đó chị bắt được em thực ra là do em cố ý đấy. Sau khi về nhà, bố mẹ cũng đã mắng em rồi. Em… sau này em thực sự sẽ không tơ tưởng đến anh Dịch nữa. Chị tha thứ cho em được không?”


Cảnh Thiên nhìn hai người thành khẩn xin cô tha thứ cô gật đầu: “Tôi đã nói là tôi tha thứ cho hai người rồi cơ mà. Tiểu Lạc, chị đã nói là từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ chị có mà em lại muốn, có thứ gì là chị không cho em đâu?”


“Không không…” Cảnh Lạc vừa khóc vừa lắc đầu một cách tủi thân: “Em biết đó không phải điều chị mong muốn. Chị, em biết có lúc em đã quá tùy hứng, quá quá đáng, nhưng sau này chắc chắn em sẽ thay


đổi.”


“Thiên Thiên, em tin anh đi, trong trái tim anh chỉ có một mình em thôi, anh và Tiểu Lạc hoàn toàn trong sạch.” Tần Dịch cũng vội vàng thể hiện lòng trung thành.


Cảnh Thiên cười chẳng quan tâm: “Tôi đã nói rồi, Tiểu Lạc là em gái của tôi, mọi thứ trước khi tôi kết hôn, chỉ cần nó muốn thì tôi đều sẽ cho nó hết. Còn về anh, anh và tôi không có quan hệ huyết thống gì, vì sao tôi phải tin anh? Vì rằng anh trắng à?”


Tần Dịch đã khó chịu lắm rồi, bởi vì hôm nay anh ta đã nhận được thông báo của công ty, vai nam chính của anh ta đã bị hủy bỏ.


“Thiên Thiên, em muốn thế nào mới chịu tin anh?”


“Anh thề đi! Anh thì trước mặt tôi, trước mặt ông trời, anh và Cảnh Lạc chưa bao giờ hôn nhau, chưa bao giờ lên giường, nếu không anh sẽ bị vạn người phỉ nhổ, flop cả đời, nhà cửa sa sút, cả đời phải sống trong nghèo khổ. Thế nào, dám thể không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.