*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Được rồi, tôi tin. Có điều nếu sau này anh thật sự xảy ra chuyện gì không may, anh đừng có đổ lên đầu tôi nhé. Mọi người đều nói không được thề thốt lung tung, không nhỡ sau này lại thành thật đấy.”
Tần Dịch: …
Như thể là tin hay không tin anh ta vậy?
“Được rồi được rồi, Tần Dịch đã thề độc vậy rồi, đừng nói mấy chuyện khiến người ta không vui nữa, ngồi xuống ăn cơm cả đi.”
“Cảnh Kiệt, sang bên này ngồi.”
Ông Cảnh vừa lên tiếng hòa giải thì bà Cảnh đã lại bắt đầu giục Cảnh Kiệt.
“Được rồi, bà cũng biết là Cảnh Việt thích chị cả nó mà. Nó muốn ngồi Cảnh Thiên Thiên thì bà cứ để nó ngồi đó đi.”
Cuối cùng, Cảnh Thiên ngồi cùng Cảnh Kiệt, đối diện là Cảnh Lạc và bà Cảnh ngồi chung với nhau, ông Cảnh ngồi một đầu, Tần Dịch ngồi đầu kia. Cảnh Thiên về đây để ăn cơm, lại thêm nguyên chủ luôn ăn cơm do di Ngô trong nhà nấu, thế nên bây giờ Cảnh Thiên ăn cơm cũng thấy ngon.
Trong bữa ăn, ông Cảnh nói chuyện với Cảnh Thiên rất nhiều, Cảnh Thiên cũng nể mặt nên bữa cơm này vẫn khá hòa bình.
Cơm đã ăn no, những chuyện gia đình nên nói cũng đã nói xong, trong Cảnh Thiên cũng đã dịu đi rất nhiều, lúc ấy ông Cảnh mới nói: “Thiên Thiên này, bổ đã biết chuyện hôm nay rồi. Una lén hủy vai nữ chính của con, chuyện này thực sự rất quá quắt. Nhưng cho dù nói thế nào thì Una cũng là dì của Tần Dịch, giờ Trung Bác không chỉ đuổi việc cô ta mà còn bắt cô ta phải đền bù một khoản lớn nữa. Trung Bác còn hủy cả vai nam chính của Tần Dịch và vai nữ thứ chính của Tiểu Lạc…”
Ông Cảnh ngừng lại, thấy Cảnh Thiên không có ý định tiếp lời nên đành phải nói thẳng ra.
“Con và Tần Dịch cũng qua lại hai năm rồi, bố nhìn thằng bé ở bên con suốt hai năm trời, nó vẫn luôn giữ lời hứa hồi xưa với bố, không chạm vào con trước khi hai đứa kết hôn. Tuy nó và Tiểu Lạc đã khiến con không vui, nhưng đều là người một nhà cả, con xem con có thể nói với bên Trung Bác, bảo trả lại vai cho Tần Dịch và Tiểu Lạc được không?”
“Trả?” Cảnh Thiên bắt lấy từ khóa này, vừa cười vừa hỏi: “Bố nghĩ vai này đã là của hai người họ ngay từ đầu à?”
Ông Cảnh hơi lúng túng khi bị hỏi vậy, ông ta cười gượng: “Đương nhiên là không, nhưng mà…”
“Nếu đã không phải vai của họ thì không thể nói là trả được. Họ không phải là nghệ sĩ của Trung Bác, bố nghĩ con có thể khiến Trung Bác bỏ tiền ra vì họ, nhét thêm vai cho họ à? Trung Bác bỏ tiền bỏ công ra rồi thì khoản tiền họ kiếm được sẽ thuộc về ai?”
Ông Cảnh: … “Trung Bác giàu như thế, bọn họ lại tiếc tí tiền công của Tiểu Lạc và Tần Dịch à? Vả lại con là mợ chủ nhà họ Chiến, chẳng lẽ nhét thêm người vào cũng không được?” Bà Cảnh bực bội hỏi.
Cảnh Thiên ăn cơm một cách trang nhã, hoàn toàn không tức giận vì yêu cầu kỳ cục của gia đình này. “Mẹ, đây cũng là lý do vì sao công ty của bố bé như thế mà lại phải đối mặt với việc phá sản, còn bên nhà họ Chiến lại càng ngày càng ăn nên làm ra, chuyện này cũng có nguyên nhân cả đấy chứ.”
“Mày nói cái gì?” Bà Cảnh ghét nhất là giọng điệu ăn nói hiện giờ của Cảnh Thiên.