Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 165



Bộ phim này toàn là người có quan hệ, đạo diễn Phan thực sự rất tức nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài mặt. Ông
luôn có cảm giá3c bộ phim này sẽ trở thành thất bại trong cuộc đời của ông.


“Tôi đã học thuộc hết tất cả rồi.”


“Hả?” Đạo diễn1 Phan tưởng mình nghe nhầm. “Tôi cũng đã học thuộc phần của mọi người rồi, thế nên ông không
cần lo đầu.” Cảnh Thiên nhắc lại9 lần nữa. Bởi vì đến đống sách cổ biến thái như thế mà cô cũng đã học hết rồi, có
mỗi lời thoại, tối qua cô ngồi trong phòng 3bệnh của Chiến Lê Xuyên đọc một lượt là thuộc làu rồi. “Bây giờ nói
phét thì dễ lắm, chờ đến lúc khai máy đừng có làm ảnh hưở8ng đến thời gian của người khác, lãng phí cảm xúc của
mọi người vì không thuộc lời thoại là được.” La Gia Ni bị Cảnh Thiên vật ngã ra đất thực sự rất tức giận, không
nhịn được mà lên tiếng mỉa mai. Cảnh Thiên quen dùng hiện thực để vả mặt những kẻ thích “mát mẻ” nên không
thèm so đo với cô ta.


Những Vân Tiêu mới vừa quen biết lại phá lệ, tham gia vào cuộc đối đầu giữa hai cô gái.


Vân Tiêu cao ráo mỉm cười thân thiện với Cảnh Thiên rồi nói: “Đừng lo, thả lỏng đi. Khi duyệt kịch bản có thể hiểu
được ý đạo diễn Phan muốn thể hiện trong mỗi cảnh quay, đến khi quay sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Tôi sẽ
hướng dẫn cho cô.”.


Bởi vì hầu như cảnh nào của nữ chính cũng có sự tham gia của nam chính. Trong bộ phim này, hai người từ kẻ thù
trở thành tình nhân, từ một mất một còn thành cùng sống cùng chết. Người từng diễn chung với Vân Tiêu đều biết,
Vân Anh để không hổ là Ảnh để, cho dù là một tay mơ, anh ta cũng có thể sử dụng diễn xuất của mình để khiến đối
phương lạc vào thế giới khác, hòa mình vào bộ phim.


Thế nên câu an ủi của Ảnh để họ vẫn dành cho Cảnh Thiên không khác gì đang vả vào mặt La Gia Ni.


Sắc mặt Hình Mỹ Kỳ đang đi bên cạnh Vân Tiêu đã không tốt sẵn, giờ cô ta nghe Vân Tiêu bảo vệ Cảnh Thiên như
vậy, sắc mặt càng xấu hơn.


“Cảnh Lạc, rốt cuộc chỗ dựa của chị gái cô là vị nào trong Trung Bác thế?”


Cuối cùng Hình Mỹ Kỳ vẫn không nhịn được, cô ta nhân lúc mọi người chuẩn bị vào phòng duyệt kịch bản rồi
chặn Cảnh Lạc lại.


Cảnh Lạc cắn môi, cúi đầu trước câu hỏi này.


Một mặt là do nhà họ Chiến không cho phép nhà cô ta nói ra, cô ta thực sự không dám nói linh tinh. Mặt khác, cho
dù có thể nói thì cô ta cũng không muốn nói.


Bởi vì Chiến Lê Xuyên là Tổng giám đốc điều hành của AUPU Group, toàn bộ Tập đoàn AUPU đều nằm trong tay
anh, cho dù bây giờ anh đã bị liệt rồi nhưng miệng anh vẫn chưa liệt. Bây giờ mấy người này chỉ mới đoán rằng
Cảnh Thiên có đại gia chống lưng thôi, nhưng khi họ biết Cảnh Thiên là mợ chủ của nhà họ Chiến, vậy thì địa vị
của Cảnh Thiên trong đoàn làm phim chắc chắn sẽ cao vụt lên.


Thế nên Cảnh Lạc cắn môi, ấp úng trả lời: “Cái này thì… em không rõ lắm.”


Như thế mà bảo là không rõ lắm à? Cái mặt kia nhìn cái là biết không dám nói rồi!


Mắt Hình Mỹ Kỳ lấp lóe, cô ta dụ dỗ: “Thực ra cho dù cô không nói, tôi cũng có thể đoán được đại khái.” Cảnh Lạc nghe vậy thì kinh ngạc ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Hình Mỹ Kỳ. Cô ta nhận ra mình bị lộ tẩy rồi nên lại vội vàng cúi đầu xuống, trông rất căng thẳng.


Hình Mỹ Kỳ càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình, cô ta nói tiếp: “Hai người đều là người mới mà Trung Bác liều cả lỗ vốn để bồi dưỡng, trước đây Trung Bách chưa bao giờ đầu tư cho người mới vào nhiều như vậy cả. Có thể có được nguồn hỗ trợ lớn đến vậy chỉ có thể là người nhà họ Chiến thôi. Cậu ba nhà họ Chiến, cho dù không xảy ra vụ tai nạn thì cũng không gần phụ nữ, cậu cả Chiến Vũ Hằng cũng không hề ngó ngàng đến một diễn viên nhỏ. Mấy cậu công tử chi thứ nhà họ Chiến, cho dù có qua lại với đám hot girl trên mạng thì sẽ dám công khai, nếu Cảnh Thiên là bạn gái của mấy người đó thì họ cũng sẽ công khai ngay. Thế nên…”


Nghĩ đến đáp án, Hình Mỹ Kỳ nở nụ cười như đã hiểu rõ sự thật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.