Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 171



“Nhìn cái gì mà nhìn? Cho dù không đóng phim của đạo diễn Phan Duy nữa thì cũng có đạo diễn khác nhận tôi!


Trên thế giới này, thứ thiếu không 3phải đạo diễn mà là tiền! Có tiền mà lại không quay được phim chắc?”


Dương đại tiểu thư nói năng rất hùng hồn, mấy người đang cười cợ1t cô ta nghe vậy đều thi nhau cúi đầu xuống,
không dám trêu vào cô ta nữa.


Đúng lúc này thì điện thoại của Dương Duyệt đổ chuông, cô 9ta thấy là chồng chưa cưới gọi tới, nước mắt ấm ức
liền rơi xuống.


“A Hiên, anh gọi đến đúng lúc quá, vai diễn mà hồi trước anh tìm c3ho em ấy, em lại bị…”


“Tiểu Duyệt, mau giúp anh đi. Chỉ có em là giúp được anh thôi. Mau tìm cậu em đi, nhờ cậu giúp anh với!”
8


Dương Duyệt: …!


“A Hiên, anh sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi? Vì sao lại phải tìm cậu em?”


Cậu cô ta làm ở Cục cảnh sát thành phố H.


Nhưng tự nhiên lại tìm cậu của cô ta làm gì?


đầu bên kia điện thoại, Lục Hiên lại không nói gì nữa, chỉ còn lại tiếng ồn ào hỗn tạp. Cô ta nghe thấy có người nói
đưa đi”, sau đó là tiếng khóc kêu trời gọi đất của bác gái và tiếng gào thét của Lục Hiên.


“A Hiện! A Hiên, anh sao thế?”


Dương Duyệt sợ trắng bệch cả mặt, vội vàng cúp điện thoại rồi gọi lại cho Lục Hiên nhưng lại bị từ chối.


Dương Duyệt tái nhợt mặt, gọi lại cho Lục Hiên mấy cuộc liền nhưng không có ai bắt máy.


Nghĩ đến câu “đưa đi” mà bên kia nói, Dương Duyệt lại gọi điện cho mẹ Lục Hiên nhưng vẫn không có ai nghe
máy, gọi mấy cuộc liên vẫn như vậy.


Dương Duyệt hoảng loạn, không biết nên làm thế nào ngay.


Cô ta nhìn thấy một cái tên trong danh bạ điện thoại: Lục Kỷ Niên.


Dương Duyệt ngẩn ngơ một lúc lâu, trước mắt như có một bộ phim nhựa cũ kỹ đang chiếu lại, quá khứ của cô ta và
Lục Kỷ Niên hiện ra.


Ban đầu cô ta và Lục Kỷ Niên mới là một đối.


Nếu không có sự cố bất ngờ đó thì có lẽ cô ta đã là chị dâu của Lục Hiên rồi.


Nhưng bây giờ nghĩ nhiều như vậy cũng không có tác dụng gì nữa.


Cô ta sẽ không từ bỏ nhà họ Lục, càng không từ bỏ Lục Hiên.


Bởi vì Lục Hiên là đường lui cuối cùng của cô ta.


Tất cả mọi người đều không hề nghe điện thoại của cô ta, bất lực, cô ta đành phải gọi điện cho Lục Kỷ Niên.


Điện thoại đổ chuông năm lần rồi được nối máy, một giọng nói nhẹ nhàng êm tai vang lên ở đầu bên kia.


“Tìm Lục Hiên à?”


Dương Duyệt nghẹn họng rồi gật đầu: “Vâng, ban nãy em gọi điện cho anh ấy, hình như xảy ra chuyện gì rồi. Kỷ
Niên, anh biết Lục Hiên xảy ra chuyện gì không?”


“Nó bị cảnh sát bắt đi rồi.”


“Gì cơ? Bị cảnh sát bắt đi rồi? Sao A Hiên lại bị cảnh sát bắt đi được?” Dương Duyệt kinh ngạc, buột miệng nói ra.


Cô ta không thấy sắc mặt của La Gia Ni và Cảnh Lạc bên cạnh đều thay đổi ngay tức khắc.


“Cô không tin tôi thì có thể tự đi hỏi.”


Giọng nói ở đầu bên kia rất bình thản, em trai bị bắt, anh ta là anh trai mà giọng lại đầy mùi tử khí, trầm lặng thản
nhiên như chính con người anh ta.


Dương Duyệt nhận ra mình đã lỡ lời nên vội vàng giải thích: “Em không có ý đó, Kỷ Niên, anh đừng hiểu lầm.”


“Hình như cô nên gọi tôi là anh cả nhỉ?”


Dương Duyệt lại bị những gì Lục Kỷ Niên nói kích thích, cô ta đáp lời: “Thế…thế anh có thể nói cho em biết vì sao anh ấy lại bị cảnh sát bắt không?”


“Hình như là vì họ biết giáo sư Hồng Lục của Viện Nghiên cứu Y học Lawrence sẽ sang chữa chân cho tôi, thế nên họ đã bắt tay với lính đánh thuê nước ngoài, đưa thêm người đi truy sát giáo sư Hồng Lục giữa đường. Bây giờ sự việc đã bị lộ, tất nhiên là bị bắt rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.