Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 173



Hơn nữa đạo diễn Phan còn phát hiện ra rằng, Cảnh Thiên đã học thuộc toàn bộ lời thoại.


Cho dù cô có học thuộc cả lời thoại của người khác ha3y không, đạo diễn tin rằng, cô đã thực sự học thuộc phần lời
thoại của mình rồi.


“Tốt! Rất tốt! Vô cùng tốt!”


Mắt đạo diễn sáng lên,1 ông còn tưởng Cảnh Thiên chỉ là bình hoa thôi. Ban đầu ông định bụng rằng nếu diễn xuất
của Cảnh Thiên tệ quá, ông sẽ cho cô thể hiện hành động nhi9ều hơn, sau đó dạy cô vài biểu cảm, để cô dùng vài
biểu cảm đỏ xuyên suốt cả bộ phim.


Nhưng không ngờ mới chỉ duyệt kịch bản thôi, biểu hiện3 của Cảnh Thiên đã đạt đến mức hoàn mỹ như thế này
rồi. Đạo diễn Phan bỗng cảm nhận được ánh sáng bừng lên giữa trời mây, tâm trạng bức bối bỗng trở8 nên tốt lên
hẳn.


Ông ta lại vô cùng tự tin với bộ phim toàn người có quan hệ này.


Tần Dịch và Hình Mỹ Kỳ bên cạnh nhìn cảnh diễn tay đổi giữa hai người ăn ý và tự nhiên như vậy, sắc mặt đều trở
nên không tốt.


Cảnh diễn tay đối giữa Cảnh Thiên và Vân Tiêu đạt ngay lập tức, cảnh tiếp theo là nữ chính và nữ phụ, tức là cảnh
của Cảnh Thiên và Hình Mỹ Kỳ.


Trong bộ phim, nữ chính và nữ phụ là bạn bè thân thiết, là kiểu tình cảm có thể bỏ mạng vì nhau, có điều nữ chính
yêu nam chính, nữ phụ yêu nam phụ, nhưng người nam phụ yêu lại là nữ chính. Tình bạn này rất dễ tan vỡ, nhưng
với nữ chính và nữ phụ thì họ lại giữ gìn tình bạn rất tốt.


Tình bạn này giữ được chủ yếu là dựa vào nữ phụ chứ không phải nữ chính. Bởi vì người nữ chính yêu là nam
chính, tuyến tình cảm của nữ chính rất ổn định, thế nên việc xử lý tình bạn và tình yêu như thế nào trở thành bài
toán khó đối với nữ phụ.


Đương nhiên, nữ chính cũng biết nữ phụ yêu nam phụ, cô cũng biết rõ tình cảm của nam phụ dành cho mình, vì
vậy nữ chính phải giải quyết quan hệ giữa mình với nam phụ và nữ phụ. Cảnh này là nữ chính và nữ phụ tiếp xúc
với nhau sau khi nam phụ làm tổn thương tình cảm của nữ phụ, sau đó nữ chính và nữ phụ sẽ cùng nhau tiến hành
một nhiệm vụ nguy hiểm.


Sau khi đạo diễn Phan diễn giải nội dung phân đoạn, đến lượt Cảnh Thiên và Hình Mỹ Kỳ tập dượt. Hình Mỹ Kỳ là
Thí hậu nên cũng coi như có địa vị nhất định trong giới phim ảnh, nhưng cô ta vừa mới đọc một câu thoại đã bị đạo
diễn Phan hô ngừng.


“Aggie, cô là nữ phụ, tuy tính cách của cô cũng lạnh lùng và dữ dội nhưng khí thế không được át nữ chính.”


Hình Mỹ Kỳ hít sâu rồi nhìn đạo diễn Phan: “Tôi không hề cảm thấy khí thế của mình quá mạnh mẽ. Còn Cảnh
Thiên, tôi nghĩ cô ấy là đại ca trong giới lính đánh thuê, một lính đánh thuê đỉnh cấp, khi thể trước đó có vẻ hơi yếu
thì phải? Cảnh Thiên, tôi nghĩ khi có nhìn tôi, khí thể nên mạnh hơn nữa.”


Khi Hình Mỹ Kỳ nói, cô ta ngẩng đầu lên khỏi tập kịch bản, bắt gặp đôi mắt sâu lắng và đầy áp lực của Cảnh Thiên.


Hình Mỹ Kỳ giật mình, khi thể của cô ta tụt ngay xuống.


“Cô… cô nhìn tôi như vậy làm gì?”


Cảnh Thiên thôi nhìn ngay lập tức: “Không phải Aggie bảo tôi phải tỏa ra khí thế mạnh hơn khi đối diện với cô à?”


Hình Mỹ Kỳ: …


“Người mạnh mẽ đến mức nào cũng đều sẽ tỏ ra dịu dàng khi đối diện với người yêu và bạn bè mình, tôi không hề cảm thấy biểu hiện của Cảnh Thiên có vấn đề gì cả. Aggie, tôi nghĩ cô nói vậy là không đúng rồi.”


Những gì Vân Tiêu nói đã biến sắc mặt của Hình Mỹ Kỳ trở nên khó coi.


Cô ta theo cạnh Vân Tiêu bao năm rồi, vậy mà vẫn không sánh được với một người mới chưa quen biết được hai tiếng đồng hồ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.