Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 196



“Tên chó má đó có thể điều tra nhanh hơn tôi à? Nó muốn điều tra cái gì có lần nào là không nhờ tôi giúp? Tên chó
má đó không m3uốn tôi biết, sau đó nó sẽ đến trước chiếm được lợi trước!”


Nghe đối phương nói vậy, giám đốc bệnh viện lập tức nói: “1Cậu cả đúng là tính toán hơn người! Cao minh quá!


Tên chó… cậu hai vừa nói tôi đã phản ứng lại ngay, cho nên đợi sau khi cậu9 ấy đi, tôi lập tức gọi điện thoại cho
cậu. Như vậy cậu sẽ không thua ngay từ vạch xuất phát.”


Cậu cả vốn dĩ còn đang 3không vui vì đêm hôm rồi mà còn có điện thoại, lúc này ngồi ở trên giường, khóe môi lộ ra
nụ cười đã hạ quyết tâm.


“Ôn8g làm rất tốt.”


Nhận được sự khen ngợi của cậu cả, giám đốc bệnh viện nhanh chóng tỏ lòng trung thành: “Đó là đương nhiên rồi.


Nhờ có sự coi trọng của cậu cả, cho tôi cơ hội, những năm qua tôi mới có thể làm tốt công việc của bệnh viện phụ
sản nhi Thiên Sử. Đối với tôi mà nói cậu cả có an tái tạo, cho nên cho dù cậu hai bảo tôi thề, nói chỉ cần sau khi tôi
báo cáo với cầu thì sẽ bị sét đánh. Nhưng tôi nghĩ, bệnh viện chúng ta chữa bệnh cứu người, tạo phúc cho nhiều
người như vậy, cho dù tôi có thề độc, ông trời cũng sẽ không thu hồi lại cái mạng già này đâu. Nhưng đối với ân
tình của cậu cả tôi lại không thể quên, dù phải chịu áp lực, tôi cũng nhất định phải nói cho cậu cả biết chuyện này.”


“Ừm.”


Dù đầu dây bên kia chỉ nhẹ nhàng tìm một tiếng, nhưng giám đốc bệnh viện biết rằng lời nịnh hót này thực sự đã
lọt vào tai của cậu cả rồi.


“Ông có biết em gái tôi là ai không?”


Còn chưa gặp mặt mà đã “em gái tôi” rồi, giám đốc bệnh viện nghe đến mức sởn gai ốc.


“Cái này thì tôi không biết, cậu hai không nói với tôi.”


“Đương nhiên là tên chó má đó sẽ không nói với ông rồi.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng chế nhạo.


Giám đốc bệnh viện cũng không tiện tiếp lời, nhanh chóng nói: “Cậu cả, trong cuộc họp của tập đoàn lần trước,
chúng tôi đề xuất với tổng bộ cấp khoản vốn sáu trăm triệu cho chúng tôi để nhập ba mươi bảy thiết bị cảm ứng
ánh sáng do AO2 sản xuất. Khi đó vì rất nhiều nguyên nhân, nên không thể…”


“Tôi biết rồi, ngày mai ông gọi điện cho trợ lý Phương, bảo cậu ta chi tiền cho bệnh viện.”


Giám đốc bệnh viện lập tức nước mắt tuôn trào: “Cậu cả, cậu thật có mắt nhìn, cậu có biết nếu như chúng ta có
được những thiết bị này, có thể khiến cho bao nhiêu trẻ em tạm biệt với cận thị giả không? Thiết bị đó cái gì cũng
tốt, chỉ mỗi tội đắt! Nếu như mỗi bệnh viện phụ sản nhi Thiên Sứ đều có một chiếc máy như vậy thì danh tiếng của
chúng ta sẽ được nâng cao thêm một bậc.”


“Được rồi, tôi còn phải điều tra chuyện của em gái tôi nữa. Chuyện hôm nay ông làm rất tốt.”


“Vâng vâng vâng, tâm nguyện cả đời này của tôi là được phục vụ cho bệnh viện, tạo phúc cho càng nhiều phụ nữ
và trẻ em. Cảm ơn cậu cả.” “Chuyện này ông biết tôi biết, còn có cả tên chó má kia biết là được, đừng nói với bố mẹ
tôi, cũng tạm thời đừng nói với thằng ba. Dù sao thì cũng còn đang điều tra.” “Vâng vâng, chuyện này tôi biết. Cậu
cả cứ yên tâm.” Cúp điện thoại xong, trên mặt giám đốc bệnh viện nở nụ cười, sau đó nụ cười càng ngày càng tươi
hơn. Ông ta biết ngay là sẽ có tác dụng mà!


Cả nhà đều ghê gớm, người này chó má hơn người kia,


Chuyện mà giám đốc của chuỗi bệnh viện phụ sản nhi Thiên Sứ xin mấy tháng liền cũng không được, kết quả một
phó giám đốc chuỗi, kiêm giám đốc của bệnh viện chi nhánh đã làm xong rồi.


Từ nhỏ đến già, ông ta mà thật sự thông minh lên thì không ai ngăn cản được.


Đầu dây bên kia, sau khi Vân Hi cúp máy, lập tức gọi cho một số điện thoại khác.


“Hôm nay Vân Tiêu đã đến đoàn phim để tiến hành quay phim rồi, cậu sai người điều tra xem gần đây nó thân thiết với ai. Đừng dùng người của cậu, không được đánh rắn động cỏ.”


“Vâng.”


Tuy rằng điều tra cậu hai nhưng đối phương lại trả lời chắc như đinh đóng cột. Có thể thấy rằng anh ta đã làm không ít lần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.