Nhìn bộ dạng mẹ chồng xấu xa của mẹ mình, Vân Tiêu phải day trán.
Có trời mới biết tại sao diễn xuất của mẹ anh ta lại vụng về đến mức này. 3
Vào vai một phụ nữ trung niên đi ăn vạ, trên người lại như có chiếc túi như của Doraemon, lâu lâu lại vung chút
tiền ra.
Cả buổi sá1ng hôm nay, bà đã tặng đến sáu bảy mươi triệu rồi.
Lúc này còn giống như bà mẹ chồng nhà giàu xấu xa nữa.
Mặc dù anh ta cũng cảm th9ấy rằng Hình Mỹ Kỳ đã vượt quá giới hạn, nhưng đều là người trưởng thành, không
cần đến mức không thể làm đối tác, nhất định phải trở mặt với nhau.3 Lúc trước bà còn coi người ta là con dâu
tương lai, sau đó lại vứt người ta đi như đôi giày cũ.
Quan trọng là đôi chân hồi quang phản chiế8u này của bà.
Đúng là không còn lời nào để nói.
“Chị Thanh, ăn đi này.”
Thấy Hình Mỹ Kỳ gần như sắp sụp đổ rồi, dù sao vẫn còn phải quay phim, Vân Tiêu ở giữa làm hòa, nói với Hình
Mỹ Kỳ: “Chị Thanh không muốn cô ở đây, cô đi trang điểm hoặc là đi ăn sáng trước đi.”
Sau khi Vân Tiêu nói một câu tiếng người, Hình Mỹ Kỳ coi như đã tìm thấy một đường lui.
Cô ta nhanh chóng đi chỗ khác.
Nghĩ đến việc còn có bác gái chống lưng cho mình, Hình Mỹ Kỳ yên tâm hơn. 1
ít nhất so với loại người đã có kim chủ bao nuôi như Cảnh Thiên, cho dù là gia cảnh hay hình tượng thì cô ta cũng
tốt hơn rất nhiều. Bác gái không thể không quan tâm đến người con dâu tương lai như cô ta mà đi nhặt một đôi
giày rách được.
Thấy Hình Mỹ Kỳ đã đi rồi, Vân Tiêu mới đau đầu gắp món mà mẹ mình thích vào trong bát của bà.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Tạ Thanh Nghiên cười lạnh: “Mẹ mà không tới thì chuyện tốt gì cũng bị một mình con chiếm hết rồi? Con nói xem,
cái tính cách ăn mảnh một mình này của con khi nào mới sửa? Biết trước con chó má như vậy thì bà đây có nhịn
cũng phải nhịn thêm một tuần rồi mới sinh con ra.”
Vân Tiêu: … Anh ta tuổi Tuất là lỗi của anh ta à? T
Bản thân mình không nhịn thêm một tuần, đợi đến con giáp sau mới sinh anh ta ra, nhưng lại suốt ngày chửi anh ta
chó má.
Trách ai chứ?
“Bồ Ngọc Thăng nói chuyện này với mẹ à?”
Cho dù là mẹ mình, anh ta cũng phải làm rõ chuyện này.
Dám giở trò khôn vặt với anh ta, cho dù là người của anh cả, anh ta cũng phải xử lý.
“Bồ Ngọc Thăng? Ai thế?”
Mắt Vân Tiêu híp lại: “Giám đốc chi nhánh bệnh viện phụ sản nhi Thiên Sứ thành phố H. Mẹ đừng nói với con là
mẹ không quen ông ta đấy nhé.”
Tạ Thanh Nghiên lập tức nắm chặt tay Vân Tiêu. Sau đó giống như khám phá ra vùng đất mới vậy, khóe môi lộ ra
nụ cười vui mừng và xấu xa.
“Con trai, ý của con là… ngay cả người này cũng biết chuyện của Thiên Thiên rồi à? Có phải con đã làm xét nghiệm
DNA cho con và Thiên Thiên rồi đúng không? Làm xét nghiệm rồi mà còn đối xử tốt với Thiên Thiên như vậy, vậy
thì con bé… thật sự là con gái ruột của mẹ à?”
Khóe miệng Vân Tiêu không khỏi giật một cái.
Xong rồi!
Hình như anh ta đã nói ra điều không nên nói rồi.
Dưới gầm bàn, Tạ Thanh Nghiền đá vào cổ chân của Vân Tiêu một cách không hề khách sáo.
“A…Ui da…”
Vân Tiêu ngơ ngác nhìn mẹ mình.
Cái bà sư tử cái này!
“Bà đây hỏi con đấy!” Vân Tiêu lại bị mũi giày coa gót đá trúng.