Đây là lần đầu tiên anh Xuyên nhìn thắng vào cô ta.
Khương Vũ Hi đang hiểu lầm, cà người đều tràn ngập cảm giác hạnh phúc.
Cô ta thực sự không muốn quá nhiều, cô ta chỉ hy vọng anh Xuyên có thể nhìn cô ta nhiều hơn.
Cô ta tin rằng dựa vào nỗ lực bao nhiểu năm nay của cô ta, chỉ cần anh Xuyên có thể thực sự chú ý đến cô ta thì nhất định sẽ phát hiện ra ưu điểm của cô ta.
Khi anh phát hiện ra một ưu điểm của cô ta thì cũng giống như đọc một quyển sách thú vị vậy, nóng lòng muốn tìm hiểu nhiều hơn.
Cuối cùng, cô ta tin chắc rằng anh sẽ hiểu rằng trên đời này chỉ có Khưong Vũ Hi là người yêu anh nhất, phù hợp với anh nhất, cho au anh bị bại liệt dng sẽ không rời bỏ anh.
Đến lúc đó, anh nhất định sẽ lựa chọn cô ta.
Mà trong mắt cô ta, cho dù cả đời này anh Xuyên không thể đứng lên được nữa, cô ta cũng tin rằng anh là người giỏi nhất.
Hoàn toàn hơn Chiến Vũ Hằng.
Chỉ cần anh muốn.
"A Xuyên, cháu không sao chứ?"
Nhìn thấy sắc mặt Chiến Lê Xuyên hôm nay tốt hơn bình thường một chút, ông cụ mới yên tâm.
"Có chuyện gì vậy?"
Giọng nói của Chiến Lê Xuyên vẫn hờ hững, nhưng so với vẻ mặt cũng thờ ơ khi nói đến chuyện ra đi thanh thản tối hôm qua, anh đã có sức sống hơn rồi.
Ông cụ cũng không biết nên nói gì, nhanh chóng nhìn sang Cảnh Thiên: “Thiên Thiên, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tại sao những con chuột đó lại chết? Liệu A Xuyên có bị ảnh hưởng gì không?"
Đổi mặt với câu hỏi của ông cụ, Cảnh Thiên nhìn hoa lan trong phòng kính của Chiến Lê Xuyên, hỏi: "Cậu ba, anh rất thích hoa lan à?"
Ông cụ Chiến biết là với tính cách này của cháu trai, cho dù không bị thương dẫn đến bại liệt thì khả năng để ý tới Cảnh Thiên là không cao, chưa nói đến tình huống hiện tại, nên ông cụ nhanh chóng chuẩn bị trả lời thay.
Nhưng ông cụ còn chưa lên tiếng, Khương Vũ Hi đã mở lời trước rồi.
"Anh Xuyên thích hoa lan nhất.
Cô không thấy trong phòng kính này có rất nhiều loài lan quý hiếm à?"
Chao ôi, cái tính tình này của cô ta!
Cảnh Thiên hoàn toàn không nói nên lời.
"Cô Khương, cô mặt dày bẩm sinh hay là bệnh mất trí nhớ quá nặng thể? Tối hôm qua khi ăn cơm ông nội vừa mới bảo cô phải tránh xa cậu ba để tránh gây ra hiểu lầm không đáng có.
Sao hôm nay cô lại chui vào phòng ngủ của chúng tôi nữa rồi? Tôi đang hỏi cậu ba, một người ngoài như cô không cảm thấy vai diễn của mình hơi bị nhiều đất diễn rồi à?"
Khương Vũ Hi còn đang chìm đắm trong niềm vui sướng của mình, hoàn toàn không nghĩ tới việc chiến đấu với Cảnh Thiên, kết quả lại bị đổi phương nói lại.
Biểu cảm khi nhìn Cảnh Thiên ấy à, giống như đang đi đường thì đột nhiên bị chó cắn vậy.
Tuy nhiên, lúc này ông cụ lại lên tiếng: "Vũ Hi, ở đây không có việc của cháu, cháu ra ngoài trước đi."
Ông cụ rất hiểu suy nghĩ của Khương Vũ Hi, nhưng Cảnh Thiên là người vợ mà ông cụ đã bỏ ra rất nhiều tiền giúp A Xuyên tìm về để chuyển mệnh.
Tuy rằng nuôi nấng Khương Vũ Hi nhiều năm như vậy, ông cụ vẫn có tình cảm, nhưng một khi so với chuyện của A Xuyên thì tất cả mọi người và mọi việc đều không đáng nhắc tới.
Khương Vũ Hi đỏ bừng mặt, cô ta ấm ức cắn chặt môi, nói một cách vô cùng đáng thương: “Ông, cháu chi lo lắng cho anh Xuyên thôi mà.
Cháu chi muốn biết tại sao Cảnh Thiên lại muốn để chuột chết trước của phòng ngủ của anh Xuyên thôi."
"Anh không cần em lo lắng, đi ra ngoài đi."
Không ai ngờ rằng người trên giường bệnh lại đột nhiên lên tiếng, ngay cả Cảnh Thiên cũng nhướng mày, sau đó vội vàng nhìn Khương Vũ Hi với vẻ mặt hóng hớt không sợ lớn chuyện..