Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 372



“Bác sĩ Từ, cầu xin anh, bây giờ tôi đã tìm được một công việc rất tốt, là một diễn viên, tôi có thể kiếm được rất
nhiều tiên. Chỉ cần 3các anh có thể đồng ý giúp chữa bệnh cho con trai tôi, tôi nhất định có thể góp đủ tiền thuốc
thang cho các anh. Còn nữa, bây giờ tôi 1đã gia nhập phòng nghiên cứu y học của Đại học Thanh Hoa làm trợ lý
nhân viên nghiên cứu rồi, tuy rằng còn cách rất xa ngưỡng cửa của 9các anh, nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng. Chỉ
cần tôi có thể đạt điều kiện gia nhập viện nghiên cứu của các anh, sau này tôi nhất định 3sẽ phục vụ cho các anh
đến hết đời. Ngoài phí sinh hoạt cơ bản ra, tôi có thể bán mạng không cần một đồng nào cả đời cho viện nghiên
c8ứu. Cầu xin anh để tôi gặp giáo sư Hồng Lục đi!”
Trong một căn phòng ở sân sau của Viện nghiên cứu Lawrence tại thành phố H, một người phụ nữ đang khóc lóc
với bác sĩ.
Lúc này Chiến Lệ Xuyên đã ngủ rồi, Cảnh Thiên đang định đi xuống tầng hầm để xem đám ngu ngốc kia là ai thì lại
nghe thấy giọng nói của người phụ nữ.
Cửa phòng làm việc của bác sĩ đang mở, giọng nói khá to. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Cảnh Thiên dừng lại.
“Cô Lăng, không phải tôi không muốn dẫn cô đi gặp phó viện trưởng của chúng tôi, mà là mỗi bệnh viện đều có
quy định. Bệnh của con trai cô không phải là bệnh bình thường, hiện tại chỉ có viện trưởng của Lawrence là có thể
điều trị được. Nhưng cô cũng biết đấy, muốn hẹn viện trưởng của chúng tôi làm phẫu thuật không có mười nghìn
thì cũng phải có tám nghìn. Tuy chúng tôi cũng muốn cứu con cô, nhưng những người chờ viện trưởng của chúng
tôi cứu mạng không chỉ có một mình cô.”
“Cô Lăng, cô đang làm gì vậy? Cô mau đứng lên đi. Cho dù cô có quỳ đến chết ở đây cũng vô ích thôi, nếu tôi có
thể làm phẫu thuật cho con trai cô thì tôi đã làm rồi. Nhưng chuyện này tôi cũng không có cách nào cả.”
“Vậy anh dẫn tôi đi tìm giáo sư Hồng Lục được không? Tôi cầu xin anh đấy!”
Cảnh Thiên nghe thấy lời bác sĩ Từ, rời khỏi đó rồi gọi cho Hồng Lục.
“Lăng Tư Kỳ là diễn viên trong đoàn phim của tôi, hình như con trai của cô ấy gặp phải khó khăn, cô xem xem nếu
có thể giúp cô ấy thì giúp đi.”
“Vâng.”
Sân sau của Viện nghiên cứu Lawrence là một tổ hợp viện rộng lớn, mỗi hướng đều có rất nhiều phòng. Cảnh Thiên
đi đến một căn phòng trong số đó rồi đẩy cửa vào, người bên trong cung kính nhập mật mã, nơi họ đứng nhanh
chóng đi xuống tầng hầm thứ tư.


Đây là một căn phòng bí mật có khả năng cách âm vô cùng tốt.
Trong căn phòng bí mật có một cái lồng sắt, bên trong lồng là những kẻ vừa vào Viện nghiên cứu Lawrence, cầm
súng tìm Chiến Lệ Xuyên.
Những tên này đồng loạt bị treo trên xích sắt, chân tay bị trói lại, toàn thân đã chẳng có mấy chỗ lành lặn, máu chảy
đầm đìa, da thịt bầy nhầy, chỉ còn một hơi thở.
Bên ngoài lồng có một bầy chó ngao Tây Tạng miệng đầy máu, đôi mắt đỏ rực. Nếu không có lan can chặn lại,
những tên không có sức phản kháng này đã bị gặm nhấm đến mức không còn xương.
Ai có thể ngờ rằng ở một thánh địa chữa bệnh cứu người lại có một địa ngục bi thảm nhất trần gian như thế này?
Cảnh Thiên nhìn những người trong lồng qua cửa sổ thẩm vấn và hỏi: “Chúng đã khai ra những gì rồi?”
“Chỉ là một đám côn đồ của băng đảng xã hội đen mà thôi, trong số chúng có năm tên lính đánh thuê hạng A,
chúng giao dịch với người khác trên Secret Web, đổi phương đưa cho năm tên lính đánh thuê này mười triệu, bảo
chúng mấy ngày này chờ đợi mệnh lệnh bất cứ lúc nào. Gần trưa hôm nay chúng đột nhiên nhận được tin tức nên
mới lập tức hành động.”


“Cụ thể là nhận được tin tức khi nào?”


“11 giờ 45 phút trưa.”


Cảnh Thiên nhếch môi.


11 giờ 45 phút chính là khi cô lái xe đến Viện nghiên cứu Lawrence.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.