Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 378



“Anh muốn làm gì?”
Cảnh Thiên nhìn Chiến Lệ Xuyên ngồi dậy, còn định đi giày, cô vội vàng tiến lên đỡ anh, đặt tay lên vết3 thương
vừa mới khâu lại, rất sợ anh làm rách vết thương. Giọng nói không còn ẩm cuối kéo dài yêu mộ thường ngày, cô nói
với vẻ h1ơi tức giận: “Anh làm gì thế hả? Vết thương của anh vừa mới khâu xong, rất dễ bị rách.”
Lúc này Chiến Lệ Xuyên mới nhận r9a là mình đã ngồi dậy rồi, hơn nữa ngay cả chân cũng có thể cử động được.
Trong lòng vô cùng kích động, phần lưng đau nhứ3c cũng bị sự kích động này làm cho dịu đi không ít. “Xin lỗi,
Thiên Thiên.”
Không ngụy biện, chỉ là một lời xin lỗi áy ná8y.
Cảnh Thiên là một người càng được chiều chuộng thì càng ngoan ngoãn. Thấy Chiến Lệ Xuyên nhỏ giọng xin lỗi cô
như vậy, sự bất mãn trong lòng cô đã biến mất, chỉ còn thấy lo lắng cho anh.
“Anh không cần phải xin lỗi tôi.” Giọng Cảnh Thiên dịu đi rất rõ: “Tôi sợ anh đau, hơn nữa sau khi miệng vết
thương bị rách ra, anh bắt buộc phải vào phòng phẫu thuật một lần nữa, như vậy không phải sẽ mất nhiều thời gian
hơn sao?”
Bởi vì không thể gây mê, cơ thể đau đớn cộng thêm mất máu, lúc này cả khuôn mặt Chiến Lệ Xuyên trắng bệch,
trông hơi yếu ớt vì những đường nét hằn sâu. Chiến Lệ Xuyên nhìn chằm chằm vào Cảnh Thiên, trong mắt mang
theo một chút vui vẻ vì được quan tâm, một chút ngoan ngoãn, một chút biết ơn và cưng chiều.
Bị một người đàn ông có nhan sắc nghịch thiên nhìn chằm chằm như thế này, Cảnh Thiên bối rối không thể giải
thích được, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Tôi biết anh đang sốt ruột, nhưng quản gia Tư đã nói là ông nội không
yên tâm về anh nhất. Nếu anh đi thăm ông, ông lại phát hiện vết thương sau lưng anh bị rách ra, miệng vết thương
bị nhiễm trùng, sốt cao, cộng thêm vấn đề về tim của anh, không phải anh sẽ khiến ông khó chịu thêm à?”
“Nhưng tôi lo lắng cho ông.” Chiến Lệ Xuyên cụp mắt, tỏ vẻ tự trách: “Là tôi không bảo vệ ông thật tốt.” “Bây giờ
anh có sắp xếp người bên cạnh ông không?” Cảnh Thiên hỏi. “Có. Tôi đã nghe thấy những gì quản gia Từ nói ban
nãy, tôi đã ra lệnh cho người của tôi đến tiếp ứng rồi.”
“Thế thì không phải là được rồi à? Tôi đi nói với Hồng Lục một tiếng, mời cô ấy sang xem cho ông nội. Anh yên
tâm, vẫn đang cấp cứu chứng tỏ vẫn còn cơ hội. Hồng Lục qua đó nhất định có thể cứu được ông nội. Chúng ta
cũng qua đó đi.”
Vừa nghe nói mình có thể tới đó, mắt Chiến Lệ Xuyên sáng lên.


“Tôi có thể đến đó không?”
“Không phải anh không yên tâm à? Lo lắng trong lòng không bằng đích thân đi xem sao.” Nhìn thấy Cảnh Thiên đã
gọi điện cho Hồng Lục để nói rõ tình hình, Chiến Lệ Xuyên đột nhiên cảm thấy hốc mắt cay cay. Đó là một cảm giác
hạnh phúc trước nay chưa từng có.
“Được rồi, giáo sư Hồng Lục đồng ý rồi, cô ấy sẽ lập tức xuất phát. Anh đang bị thương, chúng ta cứ từ từ đi là
được. Anh đừng nóng lòng quá, ông nội cát nhân ắt có thiên tướng, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Ù.”
“Giáo sư Hồng Lục nói với tôi rằng ở bên ngoài có một nhóm người, họ là người của anh à?”
“Có người của tôi.”
Nói cách khác, cũng có những người không phải là của anh à?


Sao lại kỳ lạ như vậy?


“Vậy người của anh có thể xử lý được không?”


“Yên tâm đi.”


Có sự bảo đảm của Chiến Lệ Xuyên, Cảnh Thiên lập tức đỡ anh lên, ngồi vào chiếc xe lăn vạn năng của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.