Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 387



Chiến Lệ Xuyên vẫn ngồi im trên xe lăn, lạnh lùng lắng nghe mọi người nói chuyện, sau khi nghe thấy lời Cảnh
Thiên nói, anh như vừ3a sống lại, liếc nhìn về phía Cảnh Thiên rồi phản ứng.
Rất rõ ràng, ban nãy sở dĩ Chiến Lệ Xuyên không vào trong không ph1ải cố tình ở lại ngoài này nghe đám người kia
nói chuyện, anh đang chờ Cảnh Thiên đến.
Cảnh Thiên cho phép anh vào trong,9 anh sẽ vào trong.
Với anh, những người khác đều chỉ là ràng buộc.
Nhìn chiếc xe lăn của Chiến Lệ Xuyên sắp trượt3 vào phòng ICU, Chiến Thư Du không vui ngay lập tức. Cô ta
đứng ra chặn lối đi của Chiến Lệ Xuyên, nhìn Cảnh Thiên một cách khó c8hịu.
“Thiên Thiên, tôi mong cô có thể lấy đại cục làm trọng!”
Cảnh Thiên cười hỏi: “Đại cục là cái gì?”
“Cô không thấy sắc mặt của A Xuyên rất khó coi à? Nghe ông nội bảo hôm nay A Xuyên xuất viện rồi đi tìm cô
ngay, cô xem sắc mặt chú ấy bây giờ đã thể nào rồi? Lần trước đến đồn cảnh sát tìm cô cũng phát bệnh giữa đường,
lần này cũng về với cái mặt tái nhợt.”
“Thiên Thiên, tôi luôn nghĩ rằng cô là vợ hiền của A Xuyên, sao đến lúc quan trọng lại không giúp được gì thế? Ban
nãy A Xuyên một mình ở đây hơn một tiếng đồng hồ, cô đã đi đâu? Cô có biết chú ấy vẫn là một bệnh nhân, chờ
hơn một tiếng đồng hồ như thế thì làm sao A Xuyên chịu được?”
“Bây giờ ông nội đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, cô là vợ, điều cô nên làm là khuyên A Xuyên nghỉ ngơi
thật tốt. Còn về ông nội, Xuyên Đầu có bác sĩ trông nom, ban nãy giáo sư Hồng Lục cũng báo bác sĩ của Viện nghiên
cứu sẽ trông ông nội 24/24 rồi. A Xuyên biết nghề y hay là có thể khiến tình trạng của ông nội tốt lên? Chủ ấy vào
trong ông nội thì có tác dụng gì?”
Chiến Nghệ Hòa nghe màn chỉ trích của Chiến Thư Du, trong mắt toàn là vẻ vui mừng.
Xem ra người họ Chiến ghét Cảnh Thiên không chỉ có một mình cô ta.
Chiến Nghệ Hòa đang đắc ý thì Chiến Vũ Hằng gần như không hề tồn tại bỗng lên tiếng.
“Thư Du, cô nói vậy thì quả đáng rồi. Cảnh Thiên gả vào nhà họ Chiến, không có công lao thì cũng có khổ lao. Cô
muốn khống chế chủ ba, bắt chú ấy nghe lời cô thì cũng đừng kéo cả em dầu vào chứ. A Xuyên muốn làm gì, chẳng
lẽ Cảnh Thiên lại khống chế được?”


Sắc mặt Chiến Lệ Xuyên đã sầm sợ lắm rồi, bây giờ thấy Chiến Vũ Hằng cũng chen miệng vào, lại còn bênh vực
Cảnh Thiên ngay trước mặt anh, sắc mặt anh lại càng đen đi. Cảnh Thiên bị Chiến Thư Du nói cho một trận, cô
cũng không có ý định giữ mặt mũi cho cô ta nữa.
“Chị hai, A Xuyên vào trông ông nội có tác dụng gì hay không, bản thân anh ấy biết rõ là được. Chị chỉ là chị gái
anh ấy, không phải mẹ anh ấy, anh ấy muốn làm gì thì anh ấy tự biết. Còn tôi, tôi vẫn ghi nhớ lời dạy của chị hai, sẽ
luôn đứng về phía A Xuyên.”
“Nhưng chú ấy là người bệnh!” Chiến Thư Du nhấn mạnh.


“Cô nhìn xem sắc mặt chú ấy đã tái đến mức nào rồi? Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Vì sao sắc mặt chú ấy lại tái như thế?”


Cảnh Thiên liếc nhìn Chiến Lệ Xuyên, sắc mặt anh đúng là không dễ coi, bởi vì anh vừa phải làm một cuộc đại phẫu nhưng từ đầu đến cuối đều không dùng thuốc mê, mới nghỉ ngơi được một lát thì lại hốt hoảng vì vụ tai nạn của ông nội.


Nhưng … không chết là được.


“Chị hai, người nằm bên trong là ông nội của A Xuyên và cũng là ông nội của chị. Ông nội đang nguy kịch, sao tôi cảm thấy như chị quan tâm đến A Xuyên còn hơn cả ông nội thế? Tôi là vợ của A Xuyên, tôi sẽ chăm sóc cho sức khỏe cho anh ấy, chết hay sống đều không liên quan quá nhiều đến chị, thế nên chị ngậm miệng lại đi thì hơn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.