“Tần Dịch này muốn chết à?”
Tạ Thanh Nghiên cùng lưới điện thoại với Vân Tiêu, lúc này mà có bài như vậy, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng
biế3t là ai làm.
Bà cười lạnh một tiếng rồi tắt Weibo, không thèm quan tâm đến vấn đề này.
Tưởng họ sẽ sợ kiểu bài đăng như thế này à1?
Ban đầu họ không muốn gây rắc rối cho bé con nhà họ nên mới tặng một cách khiêm tốn như thế, chứ không thì…
Bà sẽ bảo Vân Tiê9u tặng chiếc xe này cho bé con nhà bà ngay trước mặt Chiến Lệ Xuyên. Một trăm triệu tệ đã mua
được cuộc hôn nhân của bé con nhà này rồi, bà muốn 3để nhà họ Chiến nhìn thấy báu vật vô giá của nhà này, chỉ
một phương tiện đi lại tùy tiện thôi cũng đáng giá một trăm triệu đô la Mỹ rồi.
Trong bệnh viện, Cảnh Thiên chờ Chiến Lệ Xuyên ngủ rồi cũng ngồi vật ra sofa bên cạnh.
Cuộc giải phẫu này đã tiêu tốn nhiều nguyên khí hơn so với mỗi lần cô xoa bóp và châm cứu cho Chiến Lệ Xuyên,
thế nên ban đầu cô không dám làm mà phải chờ gần một tháng.
Sau cuộc phẫu thuật này, nội lực trong cơ thể cô gần như đã tiêu hao hết.
Tuy vẫn được linh tuyền bổ sung, ngày mai sẽ lại là một hảo hán, nhưng lúc này Cảnh Thiên thực sự buồn ngủ,
chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi, hoàn toàn không biết trên Weibo đã lại nổi một cơn phong ba bão táp.
Chiến Lệ Xuyên ngủ trước Cảnh Thiên những giấc ngủ của anh luôn rất ngắn, lại thêm cơn đau truyền đến từ cột
sống nên anh chỉ ngủ nông được hơn một tiếng thì tỉnh lại.
Mở mắt ra, Chiến Lệ Xuyên trông thấy ông cụ ngay.
Cảnh Thiên đã chỉnh lại hướng giúp anh, để anh có thể nhìn thấy ông nội ngay sau khi mở mắt.
Thầy sắc mặt ông cụ đã khá lên hẳn, Chiến Lệ Xuyên cảm thấy nhẹ lòng hơn.
Thấy ông cụ đã không còn vấn đề gì, Chiến Lệ Xuyên ngoái lại tìm Cảnh Thiên theo bản năng.
Trông thấy Cảnh Thiên đang cuộn mình rúc trên chiếc sofa đơn, tim anh bỗng thấy khó chịu.
Hôm nay cô đã làm hai cuộc phẫu thuật trong một ngày. Một cuộc để khiến một người bệnh bị liệt nửa người trên
khôi phục lại thật nhanh, một cuộc là khiến ông nội đang nguy kịch chuyển nguy thành an.
Hai cuộc phẫu thuật, đến viện trưởng, đến cả giáo sư Hồng Lục cũng không làm được, nhưng cô lại làm được.
Đáng lẽ nên được nghỉ ngơi thật tốt, nhưng vì phải trông anh, cô lại rúc mình ngủ trên một nơi tùy tiện cẩu thả như
vậy.
Chiến Lệ Xuyên chầm chậm đứng dậy, xuống giường rồi ôm gối trên giường ra bên cạnh Cảnh Thiên. Anh thấy cô
cuộn tròn người trên đó như một con mèo, cổ tựa lên tay vịn sofa chắc chắn là khó chịu lắm.
Chiến Lệ Xuyên cẩn thận cúi người xuống, vươn tay ra, đỡ cổ và vai Cảnh Thiên lên bàn tay to rộng của mình rồi
đặt chiếc gối lên nơi cô vừa tựa.
Cảnh Thiên ngủ mê man bởi vì cô thực sự rất mệt mỏi. Nhưng cô vẫn biết có người đang làm gì đó với đầu cô.
Cô định mở mắt ra, nhưng sau khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc và khiến người ta yên tâm từ trên người đối phương, đầu cô tựa lên một chiếc gối mềm và ấm áp, cuối cùng con sâu ngủ vẫn chiến thắng.
Cô chỉ xoay nhẹ một chút, nhanh chóng tìm được một tư thế thoải mái hơn rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ say. Chiến Lệ Xuyên sợ đánh thức cô, nhưng sau khi thấy cô chỉ khẽ động đậy một chút rồi lại ngủ tiếp, anh lại không thể kìm được nỗi đau lòng.
Sau đó anh lại ông chiếc chăn mỏng trên giường ra, đắp lên người Cảnh Thiên. Tuy nhiệt độ trong phòng ICU luôn ổn định nhưng anh vẫn sợ cô bị cảm cúm vì hệ miễn dịch suy giảm khi đang nghỉ ngơi.