Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 399



“Bây giờ tôi tỉnh rồi, anh mau đi nghỉ ngơi đi. Tôi đã bảo với anh rồi, bây giờ thử anh cần là nằm nhiều, nghỉ ngơi
nhiều.”
“Giáo sư J bảo với tôi rằng chỉ cần vết mổ không bị rách ra thì sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng cả.”
Cảnh Thiên: …
“Thế nên anh không nghỉ ngơi nữa luôn?”
Nhìn sắc mặt bà xã đen kịt lại, sự khó chịu do sự kiện Weibo mang đến bỗng 9tan đi rất nhiều.
Bà xã vẫn rất quan tâm đến anh. “Thế… tôi ngủ một lát vậy.”
Lúc này sắc mặt Cảnh Thiên mới dịu3 đi.
Cô không thích bệnh nhân không nghe lời.
Hôm qua có nguyên nhân nên cô có thể chiều anh, nhưng chiều hư thì k8hông được.
“Yên tâm đi, ông nội đã có tôi trông rồi, anh yên tâm ngủ một lát đi.”
Nói xong, Cảnh Thiên đã đi đến bên cạnh Chiến Lệ Xuyên, đưa tay định dìu anh.
Chiến Lệ Xuyên chầm chậm đứng dậy khỏi ghế, sắp bước ra thì chân anh bỗng mềm oặt, cả người đổ ập về phía
Cảnh Thiên.
Ban đầu Cảnh Thiên chỉ đỡ cổ tay Chiến Lệ Xuyên mang tính tượng trưng, nhưng khi người kia đột ngột ngã
xuống, tay cô vòng qua eo anh ngay lập tức, để anh ngã vào lòng mình, dùng cơ thể và cánh tay mình giữ vững anh
lại.
Chiến Lệ Xuyên: …
Ban đầu anh tính sẽ tiếp xúc thân mật một chút thôi, nào ngờ…
Cảm nhận sự mềm mại chạm vào nơi bắp tay, sắc mặt Chiến Lệ Xuyên bỗng đen kịt.
Như vậy cũng tốt.
Cảnh Thiên hoàn toàn không ngờ người nào đó cố tình làm vậy, cô tưởng anh đang trong trạng thái bình thường
của thời gian hồi phục sau bại liệt, cô bảo: “Sau này nếu tôi không ở bên cạnh anh, khi đứng dậy anh phải chú ý
một chút đấy. Đầu tiên là đứng giậm chân tại chỗ hai lần, chắc chắn có thể chịu được rồi hẵng đi.”


“Ừ.” Chiến Lệ Xuyên trả lời rất hòa nhã.
Chiến Lệ Xuyên không ngờ vợ lại khỏe như vậy, anh thuận thể tựa vào lòng Cảnh Thiên một cách yếu đuối, để cô
đỡ lấy mình.
Chủ yếu là Chiến Lệ Xuyên đã phát hiện chuyện Cảnh Thiên xoa bóp châm cứu cho anh ngay từ đầu, thế nên thái
độ của anh đối với cô tốt đến lạ thường. Vì vậy Cảnh Thiên không hề nghĩ rằng Chiến Lệ Xuyên lúc này ngoan
ngoãn như vậy có gì không đúng,
Cô đưa tay ôm lấy vòng eo gầy nhỏ của anh, để anh khoác một tay lên vai mình.
“Anh tựa vào tối, có thể dồn hết trọng lượng lên người tôi. Từ nhỏ tôi đã khỏe rồi.”
Không còn cảm nhận được sự mềm mại kia nữa, Chiến Lệ Xuyên rút lại một phần lực của chính mình. Anh khẽ nói
bằng giọng hơi khàn: “Tôi không nỡ.”
“Không nỡ?” Cảnh Thiên ngơ ngác hỏi: “Anh không nỡ cái gì?”
Chiến Lệ Xuyên liếc nhìn Cảnh Thiên đang đần mặt, mắng thầm một tiếng “cô ngốc” trong bụng. “Không nỡ đè lên
cô.”
Cảnh Thiên cảm giác dây thần kinh của mình giật một cái, chân dừng khựng.
Đậu xanh!
Cô ngước lên nhìn Chiến Lệ Xuyên.
“Sao thế?” Chiến Lệ Xuyên cũng ngơ ngác trước phản ứng mạnh mẽ của Cảnh Thiên.
Nghe thấy cậu anh vừa nói, phụ nữ bình thường nên mừng thầm trong bụng hoặc là vô cảm chứ? Có phản ứng
mạnh như vậy là sao?
“Anh bậy bạ!” Cảnh Thiên tố cáo.


Chiến Lệ Xuyên: ???


Bởi vì chưa từng yêu ai bao giờ, khi hiểu được hoàn toàn câu “bậy bạ” mà Cảnh Thiên nói, rồi hồi tưởng lại câu của mình vừa rồi, anh không nhịn được mà rời mắt khỏi nơi mềm mại vừa chạm vào ban nãy.


“Đâu có.”


Cô gái Cảnh Thiên này, tưởng mình đã lĩnh ngộ được chân lý đời người, có thể làm yêu tinh rồi, nhưng thực ra lại vô cùng ngây thơ. Thấy tai Chiến Lệ Xuyên đỏ như lên, Cảnh Thiên: …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.