Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 400



Cảnh Thiên muốn tự cắn đầu lưỡi của mình.
Người đàn ông thẳng thắn trong sáng như thế này, sao cô lại hiểu nhầm rằng anh đang bậy bạ3 được nhỉ? Cô bỗng
có cảm giác như mình đã sỉ nhục người kia.
Cô đang ngượng ngùng tiếp tục dìu Chiến Lệ Xuyên đi tiếp thì cảm nhận1 hơi thở của người kia phả lên cổ mình.
Ngưa ngứa…
Vì thấp hơn người kia cả cái đầu, Cảnh Thiên nghĩ là do mình nhạy cảm 9với người đàn ông này quá. Bởi vì cô
muốn ôm anh về nuôi nên trở nên nhạy cảm hơn. Còn Chiến Lệ Xuyên bước đi chuềnh choạng với chiều cao 3một
mét tám tám, anh thở vào cổ và tai vợ mình như có như không, đến khi thấy tại vợ mình cũng đỏ bừng lên mới hài
lòng.
Vừa hay lú8c này cũng đã đến bên giường, Cảnh Thiên đỡ anh ngồi xuống.
“Nào, nằm xuống!” Nói xong, Cảnh Thiên bỗng tự cắn lưỡi.
Hai chữ bình thường đến không thể bình thường hơn, cô đã nói với bao nhiêu người rồi? Sao hôm nay cảm thấy
đen tối thế nhỉ?
Chiến Lệ Xuyên nằm xuống một cách vô cùng ngoan ngoãn, Cảnh Thiên kéo chăn lên đắp cho anh rồi ngồi bên cạnh
trông anh và ông cụ.
Không lâu sau, Chiến Lệ Xuyên ngủ thiếp đi, Trạch Ngôn bước vào, không biết nên nói với Cảnh Thiên hay nói với
Chiến Lệ Xuyên.
“Anh ấy vừa ngủ, chuyện gì thế?” Cảnh Thiên nói rất nhỏ, cô sợ đánh thức Chiến Lệ Xuyên.
Thấy đại ca ngủ rất bình yên, Trạch Ngôn mím môi rồi nói: “Luật sư đến rồi, tôi để anh ta vào luôn nhé.”
Nói xong, Trạch Ngôn quay ra ngoài.
Cảnh Thiên: …???
Trạch Ngôn phát hiện mình đã đi đến cửa phòng ICU rồi mà đại ca vẫn chưa gọi lại, anh ta biết ngay mình nên làm
gì rồi.
Sau khi Trạch Ngôn ra ngoài và dặn dò luật sư riêng một lượt, luật sư bước vào phòng ICU.
Cảm nhận được cánh cửa tự động phía sau mở ra, Cảnh Thiên vội vàng đứng dậy, định nói với luật sư răng Chiến


Lệ Xuyên đã nghỉ ngơi rồi để anh ta ra ngoài. Kết quả khi quay lại trông thấy luật sư, người kia lại giơ một ngón tay
lên môi ngỏ ý rằng mình sẽ không nói nhiều. Sau đó trước sự ngơ ngác của Cảnh Thiên, luật sư mời cô ra ngồi vào
chiếc bàn bên cạnh, lấy hai xấp giấy tờ từ trong túi tài liệu ra, nói bằng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy:
“Mợ chủ, mời mợ đọc qua.”
Cảnh Thiên đón lấy xấp giấy tờ rồi đọc lướt qua rất nhanh, càng đọc càng ngạc nhiên.
Cô đang định hỏi thì luật sư đã giải thích: “Hai công ty Trung Bác và Xuyên Đầu đã lên sàn chứng khoán đều do
một mình chủ tịch gây dựng. Cậu ấy giữ 80% cổ phần trong Trung Bác, cậu cả Chiến Vũ Hằng giữ 10%, phần còn
lại chia cho một số quản lý cấp cao khác trong Trung Bác. Xuyên Đầu cũng như vậy, cậu chủ giữ 80% cổ phần, cô
hai Chiến Thư Du giữ 10%, số còn lại cũng chia cho một số quản lý cấp cao khác. Bây giờ cậu chủ đã tặng 40% cổ
phần của cả hai công ty này cho mợ, mợ chỉ cần ký tên vào đây để xác nhận là được.”
Cảnh Thiên ngơ ngác.
“Có phải anh nhầm rồi không?”


Không phải cho 20% cổ phần à?


Không phải cho Viện nghiên cứu Lawrence à?


“Mợ chủ, tôi không nhầm. Trước đó cậu chủ đã nói với tôi, cậu ấy nghĩ mợ cưới cậu ấy quá vội vàng, mợ phải chịu ấm ức, cậu ấy luôn thấy hổ thẹn với mợ.”


“Không có gì phải hổ thẹn cả. Nhà tôi thiếu tiền, anh ấy cho tôi tiền thì tôi cưới anh ấy, chăm sóc anh ấy, nên làm mà, cái này…tôi không thể nhận được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.