Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 404



“Cháu rất tốt! A Xuyên rất tốt! Cháu là đứa trẻ tốt nhất trên thế giới này!”
Cảnh Thiên thấy có thứ gì đó lăn trên mặt mình3, cô đưa tay lên sờ thử, là nước mắt.
Sau khi trút hết sự bị thương và vui mừng trong lòng ra, ông cụ mới bình tĩnh lại rồ1i hỏi: “A Xuyên, hôm qua cháu
mới phẫu thuật xong, sao hôm nay đã dậy được rồi? Cho dù cuộc phẫu thuật có thành công đến mấy thì c9háu
cũng không thể hành hạ cơ thể của mình được! Thằng bé này, sao cháu không để người ta bớt lo lắng thế? Bác sĩ
đầu? Bác sĩ đầu 3rồi? Mau bảo bọn họ đến khám cho cháu xem cháu ngồi thế này liệu có vấn đề gì không?”
Chiến Lệ Xuyên cười rất dịu dàng: “8Ông nội, cháu không sao đâu. Thiên Thiên ở với cháu suốt, cô ấy vẫn luôn
chăm sóc cho cháu. Cô ấy… chăm sóc cho cháu kỹ lắm.”
Ông cụ đã thôi khóc, trong mắt toàn là nét cười tán thưởng, ông vươn một bên tay đang cắm kim truyền, định nắm
lấy tay Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên không thích tiếp xúc với người khác, nhưng lúc này cô không nghĩ ngợi nhiều như vậy. Cô vô thức đi
đến bên cạnh ông cụ rồi đưa tay ra, nắm lấy tay ông. “Thiên Thiên, cảm ơn cháu! Ông cảm ơn cháu!”
Cảnh Thiên mấp máy môi nhưng lại không biết nên nói gì vào lúc này.
Nhìn cô gái bình thường toàn trêu cợt người ta, có thể chọc người ta tức chết, giờ lại luống cuống không biết nên
làm gì, mắt Chiến Lệ Xuyên tràn ngập nét cười. “Ông nội, người một nhà cần gì phải như thế? Ông cứ cảm ơn Thiên
Thiên mãi thì bảo Thiên Thiên trả lời ông thế nào được?” Ông cụ: … Ông làm thể là vì ai?
“Thiên Thiên là vợ cháu, tất cả những gì cháu có, bao gồm cả tính mạng của cháu đều thuộc về cô ấy, ông cần gì
phải cảm ơn?”
Ông cụ: ?!
Sao tình cảm của hai đứa đã phát triển đến mức này rồi?
Ban này có phải A Xuyên đang đạp ông xuống để tôn mình lên không?
Cảnh Thiên liếc nhìn Chiến Lệ Xuyên, nghĩ lại những lời luật sư nói ban nãy, trong lòng lại không hề muốn phản
bác ngay.
Bởi vì người ta đã coi cô là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời rồi, cô vẫn không nên tắt đèn vào lúc này thì hơn.
Ông cụ là người tinh tường hiểu rất rõ về Chiến Lệ Xuyên Bây giờ ông thấy A Xuyên nhà mình chân chó như vậy
lại thấy Cảnh Thiên tỏ ra như gắng gượng chấp nhận một cách chân thành, ông biết ngay là chắc chắn đã xảy ra
chuyện gì đó rất quan trọng trong thời gian này, dẫn đến tình cảm của A Xuyên đối với Cảnh Thiên tăng lên vùn
vụt.
Thế là ông cụ vội vàng tiếp lời: “Được, không nói mấy lời khách sáo đó nữa. Thiên Thiên là vợ cháu, cháu có thể
hiểu như vậy thì ông cũng rất vui. Sau này hai đứa cố gắng sống với nhau, ông nội có chết cũng có thể nhắm mắt
được rồi.”
“Ông à!”
Chiến Lệ Xuyên và Cảnh Thiên đồng thanh lên tiếng, không hề tán đồng.
Cảnh Thiên không muốn Chiến Lệ Xuyên chịu đựng sự đau đớn khi người thân nhất qua đời mà cô từng phải chịu,
cô nói một cách ngang ngược: “Trừ phi chết già, không thì ông không dễ chết vậy đầu. Ông nội gặp tai nạn giao
thông nghiêm trọng như vậy mà vẫn sống khỏe mạnh đấy thôi.”
Chiến Lệ Xuyên gật đầu một cách nghiêm túc: “Miệng Thiên Thiên linh lắm, cái gì cô ấy nói cũng đúng cả.”


Ông cụ chớp mắt.
Thằng cháu ông trở nên chân chó như vậy từ lúc nào thế?
“Thiên Thiên, tuy A Xuyên đã nói hai đứa là vợ chồng, tính mạng của nó là của cháu, nhưng ông nghĩ là cháu cầm cái mạng của nó
cũng không có tác dụng gì, hay là bảo A Xuyên chia cho cháu một phần cổ phần của Trung Bác nhé? Đằng nào thì giờ cháu cũng vào
giới giải trí rồi, nếu có cổ phần của Trung Bác thì sau này đều do cháu định đoạt hết.”
Ông cụ cười tít mắt, ông nghĩ bụng, đằng nào thì cũng là công ty do cháu trai ông tự dùng tiền của mình xây dựng chứ không dùng
tiền của ông, có cho thì cũng không thấy xót.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.