Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 405



Nhưng khi nói xong, ông lại không thấy Chiến Lệ Xuyên ừ hừ gì.
Sắc mặt còn hồng hồng một cách mất tự nhiên. Ông cụ nổi giận: “S3ao cháu không nói gì hả?”
Chiến Lệ Xuyên liếc nhìn Cảnh Thiên, vẻ mặt như “có lời này không biết có nên nói hay chăng”.
Cảnh Thiên tưởng anh không biết luật sư đã đến nên nói: “Ông nội, ban nãy trong lúc A Xuyên đang ngủ, luật sư
đã đến và nói là A Xuyê9n đã chuyển 40% cổ phần của Trung Bác và Xuyên Đầu sang tên cháu rồi.”
Ông cụ đột ngột mở to mắt.
Sau đó ông lại sợ chá3u dâu nghĩ rằng mình tỏ vẻ mặt như vậy là do tiếc của, rồi sẽ nghĩ rằng mình nhỏ nhen, ông
vội vàng gầm lên: “Thằng nhóc này được!” Vì 8nói to quá, tác động đến vết thương, ông bắt đầu họ khù khụ.
“Ông nội!”
Cảnh Thiên bèn ấn tay vào ngực ông cụ, sau đó truyền một luồng nguyên khí vào trong.
Ông cụ đang ho bỗng bình thường trở lại rất nhanh.
Lúc này ông cụ Chiến mới bất ngờ nhận ra, dường như có một luồng gì đó man mát thoải mái truyền vào người
ông qua tay Cảnh Thiên, không chỉ khiến ông ngừng ho mà nội tạng đang đau nhói lên như bị xé rách vì họ cũng
đỡ đau nhanh chóng.
Hồng Lục nghe thấy ông cụ bị ho, vội vàng đẩy cửa đi vào.
Cô ta cầm một cái ống tiêm to, thấy ông cụ đã dịu đi dưới sự hỗ trợ của đại ca, cô ta vội vàng tiêm một ống thuốc
vào túi truyền dịch.
Chiến Lệ Xuyên để ý thấy nước thuốc này có màu xanh ngọc. Trên túi thuốc truyền của ông nội chỉ dán một miếng
giấy nhớ viết tay đề tên thuốc, trên đó ghi hai chữ “tiêu viêm”.
Thấy chỗ thuốc sắp truyền hết lại thêm một ít thuốc màu xanh lam, Chiến Lệ Xuyên hỏi: “Giáo sư Hồng Lục, đây là
thuốc gì thế?”
“Đây là thuốc tiêu viêm mà Viện nghiên cứu Lawrence chúng tôi sáng chế ra, vì khá quý nên không cho lưu thông
trên thị trường. Nội tạng của ông cụ có nhiều chỗ xuất huyết, loại thuốc này có thể giúp nội tạng lành lại nhanh
hơn.”


Cũng tương tự với loại thuốc suy tim của anh lần trước, tất cả đều do vợ anh tự điều chế. Sở dĩ tác dụng của thuốc
tốt như vậy chắc chắn có liên quan với loại nước được truyền vào này.
Nếu đoán không sai, thành phần chủ yếu trong loại nước thuốc này chính là loại nước mà Thiên Thiên cho anh
uống hằng ngày.


“Tường ông cụ sẽ tỉnh lại trong vòng bốn mươi tám giờ cơ, không ngờ ông ấy lại tỉnh lại nhanh như vậy.”
Hồng Lục cười tươi, hỏi: “Cụ vẫn ổn cả chứ? Có chỗ nào khó chịu không ạ?”
Lúc này ông cụ Chiến vẫn đang nghĩ về chuyện cháu dâu chi ấn ngón tay vào ông một cái mà cơn đau ở nội tạng ông đã dịu đi chỉ
trong nháy mắt. Nghe Hồng Lục hỏi vậy, ông vội vàng nói: “Tội cảm thấy rất ổn, không thể ổn hơn được nữa. Lúc bị tai nạn, tôi còn
tưởng là không thấy được mặt trời hôm nay, không ngờ không chỉ có thể thấy được mặt trời mà còn có thể thấy nắng sớm đẹp đẽ đến
nhường này. Giáo sư Hồng Lục, thật lòng cảm ơn mọi người.”
“Không cần cảm ơn tôi, người thực sự cứu mạng cụ chính là giáo sư J.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.