Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 432



“Thanh Nghiên, mình đang ở đâu thế?”
“Tôi ở thành phố H này.”
đầu bên kia, Tạ Thanh Nghiên vừa đi mua quà với co3n trai rồi chuẩn bị đến bệnh viện thăm ông cụ Chiến thì Đế
Tịnh Hiên gọi điện sang.
“Hỏi mình một chuyện này, nếu phải 1thì mình nói được, nếu không phải thì mình nói Ánhé.”
Cái quần gì thế? Tạ Thanh Nghiên cau mày, chờ người kia hỏi. “Thằ9ng ranh Vân Tiêu có ở chỗ mình không?”
“Được.”
“Thanh Nghiên, mình đi với Vân Tiêu cây cảm giác tồn tại với con3 gái mà không nghĩ đến chuyện dẫn tôi theo à?
Chẳng lẽ mình quên chúng ta mới là vợ chồng à?”
Tạ Thanh Nghiên: …
8
“Vợ à, mình với Vân Tiêu làm thân với con gái, sau này con gái biết mình chính là mẹ của nó thì nó chắc chắn sẽ
nghĩ rằng bố mẹ nó đối xử với nó rất tốt, thể thì cũng tính cả tôi vào rồi đúng không?”
Tạ Thanh Nghiên: …
“Thế nên, chúng ta mới là một thể thống nhất. Mình đi chung với thằng ranh Vân Tiêu kia thì thà sang bắt mối với
tôi này. Đúng rồi, ban nãy tôi đốt nhà của cái đám họ Cảnh kia rồi, sau đó báo Bạch Chinh đi đuổi gia đình bên
cạnh nhà đó đi luôn. Tối nay tôi sẽ ngủ bên đó. Thế này thì chúng ta vừa có thể tiếp cận con gái, vừa có thể làm rõ
năm xưa để lạc mất con gái như thế nào. Nếu mình đồng ý đi với tôi thì nói một tiếng được, không đồng ý thì nói
một tiếng ừ.”
“Được.”
Tạ Thanh Nghiện nghi chồng mình nói đúng, đằng nào thì hai người mới là một thể thống nhất, chồng đã đến rồi
thì đương nhiên bà sẽ theo chồng bà. Có điều… bên thằng con trai vẫn còn rất nhiều cơ hội tiếp xúc với bé con nhà
mình, bà sẽ không bỏ qua đầu.
“Ai thế ạ?” Vân Tiêu thấy mẹ mình đáp hai chữ “được” rồi cúp máy thì hơi thắc mắc.
“Bố con đấy.”
“Bố con? Bố tìm mẹ làm gì?” Vân Tiêu căng thẳng hỏi.


“Đã giải quyết xong việc cho mẹ rồi.”
Vân Tiêu nheo mắt: “Mẹ lại gây họa gì rồi?”
Tạ Thanh Nghiên liếc xéo anh ta: “Gây họa gì? Mẹ là kiểu người thích gây họa à? Có phải con hiểu nhầm gì về mẹ
không?”
“Thể bố con giải quyết cái gì?”
“Thì cái cô họ Lưu mà thích bổ con ấy, cô ta hẹn mẹ đến quán bar rồi định cho người giở trò với mẹ, còn quay video
mẹ nữa, thế nên mẹ cho nổ nhà cô ta rồi.”
Vân Tiêu: …
châu Để..
Nổ nhà người ta…
“Mẹ, có phải mẹ hiểu nhầm gì về hai chữ ‘gây họa’ không?”
Thế này mà còn không phải gây họa, không hiểu giới hạn đối với hai chữ “gây họa” của mẹ nằm ở đâu nữa.
“Con nghĩ mẹ hiểu nhầm cái gì?” Tạ Thanh Nghiên nheo mắt.
“Không! Mẹ của con xinh đẹp trời sinh, sắc đẹp chính là chính nghĩa. Tất cả đều do đám lẳng lơ đang điểm gây họa!
Bà ta đáng lắm! Nhà bị nổ là trời phạt!!!”
Tạ Thanh Nghiên gật đầu, vỗ cái đầu chó của con trai.
“Bố, sao nhà mình lại cháy nhanh như thế được? Thế này không hợp lý.”
Nhìn căn nhà tàn tạ, trừ tầng hai còn có một phòng cho giúp việc là may mắn còn nguyên ra, tất cả các phòng khác
đều chảy rụi trong một thời gian ngắn, Cảnh Lạc chống gậy, cau mày.
“Chúng ta… có phải đã đắc tội với ai rồi không?”


“Làm sao mà chúng ta đắc tội với ai được? Con không phải không biết bình thường bố con đối nhân xử thế đều rất khiêm nhường.”
Bà Cảnh tức giận.
“Thế… có khi nào là hôm nay bố mẹ đến bệnh viện nói gì rồi khiến chị không vui, đắc tội với Chiến Lệ Xuyên nên anh ta cho người
đến trả thù?”
Ông bà Cảnh nhìn nhau.
“Cải thử ăn cháo đá bát chết đâm chết chém này! Sao nó có thể như thể được nhỉ? Tôi phải đi báo cảnh sát! Tôi muốn tìm phóng viên
bóc phốt nó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.