Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 435



Cảnh Kiệt dùng điện thoại gõ một đoạn chữ.
“Họ không xem nội dung của thư mời đã xé luôn mất rồi.”
Cảnh Thiên cười một 3tiếng vừa mỉa mai vừa bất lực, cô vô cùng khâm phục mắt nhìn của hai ông bà họ Cảnh.
“Thế bây giờ em có dự định gì không?”
Ánh mắt Cảnh Kiệt trống rỗng.
Dự định à?
Cậu không biết nên làm gì nữa. Cậu chỉ biết rằng cậu muốn kiểm soát tươn9g lai của mình, làm việc mà mình muốn
làm.
“Hai cuộc thi đó diễn ra vào thời gian nào?”
“Phản kích Z16 là thứ ba tuần 3sau, Chole thì là mùng ba tháng sau.”
“Tiểu Kiệt, trước đây em đã có thể nói chuyện bình thường rồi, chị mong em có thể thử ti8ếp tục mạnh dạn nói ra.
Em nói rất tốt, làm cũng rất tốt, em là đứa trẻ tự kỷ thông minh nhất, có tài nhất mà chị từng gặp. Chị thấy em hôm
nay phản kháng lại những người đó đều dùng những chiêu thức mà em dùng trong trò chơi phải không?”
Cảnh Kiệt đỏ bừng mặt vì được Cảnh Thiên khen, cậu gật đầu.
“Em chỉ xem hướng dẫn trong sách mà đã có thể vận dụng được vào trò chơi và chính bản thân mình, giỏi lắm
đấy.”
Cảnh Kiệt được khen liên tục, cậu ngại đến mức không biết nên để tay ở đâu nữa. Nhưng cậu thực sự chỉ xem sách
về võ thuật rồi nhớ lại, sau đó dùng vào trò chơi. Hôm nay bị trùm bao tải, hai chiều cậu dùng cũng học được từ
trong sách, lần đầu tiên vận dụng vào thực tế
“Thực ra chỉ là lực của em hơi yếu, sau này chị sẽ dạy em làm thế nào để lực mạnh hơn, như vậy em không chỉ trở
nên lợi hại hơn trong trò chơi, đến cuộc sống thực tế cũng có thể rất giỏi.” Cảnh Thiên đã nhận ra, ngoài việc học
hành và sinh hoạt hàng ngày, Cảnh Kiệt là một người vô cùng xuất sắc ở tất cả các phương diện khác. Ông bà Cảnh
nhầm ngọc trai thành mắt cá rồi.
“Thế em còn đi học nữa không?”
Cảnh Kiệt vừa nghe thấy hai chữ đi học là cúi gằm mặt xuống ngực ngay lập tức.
Cảnh Thiên:


Thôi được rồi, dáng vẻ định công tiêu cực như thế này, có học nữa thì cũng vẫn học kém mà thôi.
“Thế thì chị cho người đến trường làm thủ tục nghỉ học cho em nhé. Lúc nào em muốn đi học tiếp thì bảo với chị,
chị liên hệ với trường cho em.”
Cảnh Kiệt ngẩng phắt đầu lên nhìn Cảnh Thiên, trong mắt lấp lánh ánh sao.
“Em thông minh thế này, chỉ cần sau này em muốn học thì chắc chắn sẽ học thành tài thôi.”
Cảnh Kiệt vội vàng gật đầu.
Đằng nào thì giờ cậu cũng không muốn học. Đặc biệt là dưới chính sách áp lực của mẹ cậu, trừ ăn cơm với đi ngủ ra
thì tất cả thời gian còn lại đều phải dùng vào việc học, cậu càng không có hứng thú với việc học.
Thu xếp ổn thỏa cho Cảnh Kiệt xong, Cảnh Thiên gọi điện cho Quan Vũ Thần, nói lại chuyện của Cảnh Kiệt. Nói
xong, cô lại bực bội hỏi: “Rốt cuộc là bao giờ mấy người mới có thể trộm được xác tôi ra vậy?”


“Đại ca ơi!ll” Giọng Quan Vũ Thần cũng rất bực tức: “Đỗ Ngôn Tranh biến thái lắm, chị bảo với em có khả năng là anh ta biết chị rồi
đúng không? Không nói vụ mộ ở bên châu Tam Giác nữa, anh ta còn bề bia mộ của chị về khu vực trung tâm Thánh Điện. Khụ kh…
Tịnh bảo là, muốn trộm xác thì bắt buộc phải so găng với Thánh Điện. Anh ta bảo… có khả năng chúng ta không thắng được.”
Cảnh Thiên: … Mẹ.
“Đại ca, em nghĩ chuyện này chúng ta có thể bàn kế lâu dài chị cần gì phải để ý đến cái xác đó thế? Anh ta muốn cùng chị thì cứ đề
đó cho anh ta cùng, chị bầu bạn với anh ta bằng xác, rồi ở bên anh rề bằng linh hồn. Vẹn cả đôi đường luôn, linh hồn của chị vẫn xinh
đẹp tự do mà.”


“Cut!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.