*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Vốn dĩ anh ta đã đuối lý rồi mà mẹ anh ta còn nói như vậy.
Hôm nay anh ta còn muốn vay cô năm triệu nữa cơ. Nhỡ may cô lại làm mình làm mấy không thèm để ý đến anh ta thì phải làm sao? “Ôi trời ạ, chắc là bà dậy sớm quá nên bị trúng gió rồi đúng không!” Nhìn khuôn mặt chanh chua của bà Tần, Cảnh Thiên không hề có ý nhẫn nhịn bà ta, nói lại luôn.
“Nếu tôi không giới thiệu con trai bà vào đoàn phim Thanh Cung thì anh ta có thể trở thành ngôi sao lưu lượng mới được à? Nếu không phải tôi đã gả vào nhà họ Chiến rồi mà vẫn cho anh ta tiên, cho anh ta tài nguyên thì bà có thể dựa vào sự nổi tiếng của con trai bà để mở một xưởng làm bánh trung thu à? Cả nhà bà phát đạt đều dựa vào tôi, các người không cung kính gọi tôi là bố đã là táng tận lương tâm rồi. Bà đây cũng không so đo với bà, thể mà bà còn dám đối xử với tôi bằng cái bản mặt này à?” Đều dựa vào tôi?
Gọi bố?
Bà đây?
Mỗi câu Cảnh Thiên thốt ra đều khiến bà Trần mở to mắt không thể tin nổi.
Cảnh Thiên của ngày hôm nay không biết đã uống nhầm thuốc gì, vừa vào nhà đã bảo bà ta “cút” thì không nói làm gì, lúc này lại bảo người bề trên như bà ta gọi là “bố”.
“Cô! Cô đúng là…”
Bà Tần lại nhất thời không tìm được lời nào để mắng Cảnh Thiên. Theo như bà ta thì Cảnh Thiên hoàn toàn không còn tam quan nữa.
“Tôi đúng là cái gì hả? Không có gia giáo? Không coi bề trên ra gì? Khi tôi có gia giáo cũng không thấy bà tốt với tôi tí nào. Lúc nào bà cũng hầm hầm giận dữ với tôi thì tôi còn nói gia giáo với bà làm gì nữa? Đúng là cái đồ đi ăn shit mà còn bắt nạt kẻ đi vệ sinh, giỏi thật đấy!” 1
Bà Tần: “.. II”
“Tôi không tin con trai bà thì sao nào? Hôm nay tôi đến bắt quả tang thì bà làm gì được tối nào? Tôi vẫn phải nói cho bà biết, nếu như bên trong thực sự có con hồ ly nào thì ngay cả cơ hội quỳ xuống gọi bố, tôi cũng không cho đầu!”
Nói xong, khi Tần Dịch và bà Tần hoàn toàn bị lời nói của cô làm cho kinh ngạc, Cảnh Thiên dùng lòng bàn tay đập mạnh vào nắm cửa, một tiếng “rầm” vang lên, bên trong cửa dường như có thứ gì đó bị gãy, chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra.
Tần Dịch…
Bà Tân: …
“Thiên Thiên!”
Tần Dịch hét lên rồi chặn trước mặt Cảnh Thiên.
Tuy nhiên, khi anh ta bắt gặp đôi mắt lạnh như băng tràn đầy ý cười nhưng lại giống như hoa mạn đà muốn rỉ ra nọc độc, tất cả lời nói đều tắc nghẹn trong cổ họng.
“Cút!”
Cảnh Thiên đẩy Tân Dịch ra, mạnh đến mức khiến anh ta loạng choạng. Phòng ngủ là một căn nhà thu nhỏ, bên ngoài là phòng khách, bên trong mới là phòng ngủ thực sự, lúc này cửa phòng ngủ bên trong hiển nhiên cũng đang đóng.
Cảnh Thiên sải bước đến cửa phòng ngủ và dùng đôi giày cao gót của cô đá, cánh cửa bị khóa trải bên trong bị đá tung ra.
Tần Dịch: …
Bà Tần: …