Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 482



Vì cho vay tiền hạn mức thấp khiến nhà Tần Dịch hơi túng thiếu, lúc này bà Tần phải cầu xin đối phương rút đơn
kiện, đồng thời quyết3 định lấy tiền ra để giải quyết.
Nhưng đối phương lại hét giá, đòi một trăm triệu khiến bà Tần sợ đến mức tim loạn nhịp.
“Là con khốn Cảnh Thiên kia sai cô đến đúng không? Rốt cuộc thi Tần Dịch nhà chúng tôi đã có lỗi gì với cô ta mà
cô ta phải hại9 Tần Dịch vào chỗ chết như vậy?”
Nói xong, bà Tần giật lấy điện thoại trong túi của người phụ nữ kia, gọi điện cho Cảnh Thiê3n. Cảnh Thiên đã cài
đặt tính năng tự động từ chối các cuộc gọi là từ lâu, bà Tần đổi mấy chiếc điện thoại để gọi, thậm chí dùng điệ8n
thoại của đồn cảnh sát gọi nhưng đều bị từ chối.
Người phụ nữ ngày hôm qua vẫn là một phủ bà, hôm nay lại trở thành một cô sinh viên nghèo, còn tố cáo Tần Dịch
xâm hại cô ta, giờ phút này khóc lóc tủi thân, rất đáng thương.
“Bà Tần, dù sao con trai bà cũng là người của công chúng, có một số lời không nên nói lung tung thì hơn. Bà có biết
tại sao con trai bà lại bị bắt không? Vì tội cố tình phỉ báng. Bà không nhận nên chúng tôi phải tìm chứng cứ vụ án lại
từ đầu, nhưng nếu bà nói lung tung, cưỡng ép đẩy chuyện Tần Dịch làm cho người khác, vậy thì tội danh phỉ báng
của hai người đã được chứng thực rồi.”
Bà Tần giận run người.
“Cảnh Thiên là ai? Tôi hoàn toàn không quen. Tần Dịch, anh đừng tưởng rằng anh có thể thoát khỏi sự trừng trị của
pháp luật.” Người phụ nữ khóc lóc thảm thiết khiến ai cũng thương xót.
Cách khóc này giống y hệt Cảnh Lạc khi ở trước mặt chị gái mình.
Tần Dịch vừa nhìn đã biết là bút tích của ai. Trong lòng anh ta vừa lạnh lẽo vừa giận dữ.
“Tần Dịch, cái đồ súc vật điên rồ này! Trả lại con gái cho tao!”
Đột nhiên một người phụ nữ lao vào đồn cảnh sát, phía sau còn có mấy chiếc máy quay.
Tần Dịch nhìn thấy vậy, hai mắt trợn tròn.
Bà Tần và luật sư vội vàng chặn trước mặt Tần Dịch, luật sư nói: “Tôi là luật sư của anh Tần. Sự việc này rõ ràng là
có sự dàn dựng hãm hại, mỗi lời nói của các người bây giờ đều sẽ là bằng chứng vụ các hãm hại anh Tần trước tòa.”
Người phụ nữ kia liền “phi” một tiếng, nhổ một cục đờm lên mặt luật sư.


“Vụ cáo hãm hại? Tôi cứ vu cáo hãm hại đấy thì sao nào? Trước khi các người tố cáo chúng tôi hãm hại, dù tôi có
chết cũng phải khiến cho một kẻ súc vật như cậu ngồi tù mọt gông!”
Tần Dịch: …
“Cảnh sát Trương, chuyện này rất đáng ngờ, đương sự của tôi là người của công chúng, anh có thể bảo họ tắt máy
quay đi trước được không? Vụ án này còn chưa thẩm tra xử lí, nếu điều tra rõ có người hãm hại, anh biết sự nghiệp
của đương sự sẽ gặp phải ảnh hưởng như thế nào không?”
“Thẩm tra xử lí?” Mặt người phụ nữ kia đã méo mó vì tức giận: “Tôi đã tung chuyện tên súc vật này làm lên mạng
rồi, tôi muốn để cho người khác thấy, là tội vu cáo hãm hại cậu ta hay là cậu ta không phải người!” “Cái gì?” Tần
Dịch kinh ngạc kêu lên.
Tung lên mạng?


Không phải con đường ngôi sao anh ta đã bị phá hủy rồi sao?
“Cô hủy hoại con trai tôi! Hủy hoại nhà họ Tần tôi! Tôi đánh chết cái con hồ ly tinh không biết xấu hồ dụ dỗ người khác này!”
Bà Tần nghĩ đến số tiền mình cho người khác vay, một khi danh tiếng của Tần Dịch bị hủy hoại, không ai bằng lòng mua bánh trung
thu nhà bà ta nữa, một khi bánh trung thu rớt giá theo số lượng mua hạn định thì số tiền bà ta cho vay kia sẽ bốc hơi.
Bà Tần giăng xẻ đánh nhau với đối phương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.