Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 489



Sau một ngày quay phim, keo xịt tóc làm tóc rất khó chịu. Cảnh Thiên nói với Chiến Lê Xuyên, sau đó quay trở lại
nhà họ Chiến tắm.
3
Chiến Vũ Hằng được thông báo về việc Cảnh Thiên đã về nhà, anh ta lập tức quay lại nhà họ Chiến.
Cảnh Thiên phiền muộn, kh1ông biết có phải vì cô và Chiến Lê Xuyên đã lâu không về hay không mà trong tủ lạnh
phòng ngủ của cô không có một chai nước nào.
Đối với một nhà họ Chiến rộng một trăm năm mươi mẫu, thuê một trăm nhân viên bảo vệ và người giúp việc
mà nói, trong phòng ngủ của 3nữ chủ nhân mà không có trên mười loại đồ uống phù hợp với khẩu vị thì coi như là
không đạt tiêu chuẩn.
Vì vậy, khi Chiến Vũ H8ằng trở về nhà, anh ta nhìn thấy Cảnh Thiên vừa tắm xong đang lục đồ uống trong phòng
rượu. Mái tóc ướt rũ ra sau, không có sự tản mạn nhe nanh múa vuốt thường ngày mà như rong biển, càng thêm
phần dịu hiền.
Nhìn Cảnh Thiên như vậy, ánh mắt của Chiến Vũ Hằng dịu dàng hơn mấy phần.
“Em dâu, sao lại tìm nước uống ở đây? Không phải bên trên có người giúp việc chuyên phụ trách à?”
Nhắc đến người giúp việc, Cảnh Thiên liên hờ hờ. Vốn di cố định đợi Chiến Lê Xuyên trở về nhà rồi mới nói với
anh, cho người giúp việc nói năng lỗ mãng với cô lúc trước nghỉ việc. Kể từ sau khi tim Chiến Lê Xuyên đột nhiên
bị tổn thương do biến chứng, anh gần như không về nhà nữa, cho nên người giúp việc kia vẫn chưa bị đuổi.
“Có thể cô ta chướng mắt với tôi, vì vậy trong phòng tôi không những không có nước mà còn có bụi nữa.”
Chiến Vũ Hằng nhíu mày, ra lệnh cho trợ lý đặc biệt: “Gọi ngay người giúp việc phụ trách vệ sinh phòng của mợ
chủ qua đây.”
“Vâng.”
Ngay sau đó, người giúp việc từng nói năng lỗ mãng với Cảnh Thiên được gọi đến trước mặt Chiến Vũ Hằng. Cô ta
tay chân luống cuống, vẻ mặt hoảng sợ, không còn vẻ kiêu ngạo khi nói năng lỗ mãng với Cảnh Thiên trước đây
nữa.
“Có biết yêu cầu của nhà họ Chiến đối với người giúp việc không?”
“Cậu cả, tôi biết sai rồi. Vì thời gian này cậu ba và mợ ba luôn ở bệnh viện, rất ít khi về nhà nên tôi nghĩ…”
Chiến Vũ Hằng không cho cô ta cơ hội giải thích, lạnh lùng nói: “Nếu cô thích lười biếng như vậy thì về nhà dưỡng
già đi.”


Người giúp việc vừa nghe xong thì trợn tròn mắt.
Cô ta làm việc tại nhà họ Chiến lương tâm nghìn tệ một tháng, đến cuối năm còn có thưởng sát hạch và lì xì, ngoài
ra, nhà họ Chiến còn mua bảo hiểm cho cô ta.
Cộng vào thì ở nhà họ Chiến một tháng kiểu gì thì cũng có mười lăm nghìn tệ. Cô ta ra ngoài có làm việc gấp đôi
cũng không kiếm được nhiều như thế.
Người giúp việc biết chắc chắn là Cảnh Thiên chướng mắt cô ta.
Nhưng cô ta không ngờ rằng một người phụ nữ xung hỉ như Cảnh Thiên lại được cậu cả bảo vệ. Cô ta nghe nói rất
có thể cậu cả sẽ thay thế cậu ba trở thành người nắm quyền thực sự của nhà họ Chiến. Lúc này người giúp việc
không ngừng cầu xin Cảnh Thiên.


“Mợ chủ, xin mẹ hãy giúp tôi nói với cậu cả được không, xin mẹ hãy cho tôi một cơ hội! Lần sau tôi nhất định sẽ làm tốt nhiệm vụ
của mình, nhất định sẽ tuân theo mệnh lệnh của mợ!”
Cảnh Thiên khẽ mim cười, đôi mắt dịu dàng rực rỡ nhưng những lời nói ra lại khiến người ta tức chết.
“Giữ cô lại đúng là chi cần mờ lời là được.” Đôi mắt của người giúp việc sáng lên, nhưng Cành Thiên lại nói: “Nhưng tại sao tôi phải
nói giúp cô?” Cuối cùng người giúp việc vừa khóc vừa bị đuổi ra, Chiến Vũ Hằng lại tập trung người giúp việc trong nhà lại, để họ
nhìn kết cục của việc không tận tâm làm việc, sau đó mới cho mọi người giải tán.
“Thiên Thiên, tôi muốn nói chuyện với cô.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.