Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 500



Ai bảo cái mạng này là của vợ chứ?
Tuy chuyện này nên để đàn ông chủ động, nhưng vì mạng là do vợ cứu về nên Chiến Lê Xuyên cảm thấy mọi 3thứ
của mình nên thuộc về vợ. Vợ thích thể nào thì thể đó.
Chỉ cần có thể tạo ra một bé Thiên Thiên thì thế nào cũng được hết.
“1Anh dụ dỗ tôi?” Cảnh Thiên đột nhiên tỉnh táo trong chốc lát.
Tim Chiến Lê Xuyên thắt lại.
Anh đã đọc một số cuốn sách tâm lý họ9c, cũng từng đọc qua về tình huống cho dù uống say chỉ còn lại nửa ý thức
mà vẫn cảnh giác ăn sâu bén rễ như Cảnh Thiên. Đây được gọi là rối loạ3n stress sau sang chấn.
Thông thường đây là nỗi sợ hãi xuất hiện sau khi bị hoảng sợ hoặc bị tổn thương, đồng thời nó ăn sâu vào trong
t8âm trí, dẫn đến não bộ phản kháng theo tiềm thức khi gặp những điều tương tự lần sau.
Vừa rồi, đúng là anh đã quyến rũ cố.
Dù sao thì lúc này hẳn là lúc cô gái thả lỏng nhất.
Nếu đổi thành người phụ nữ khác, Chiến Lê Xuyên vẫn tự tin về vẻ ngoài và thân hình của mình, nhất là trong tình
huống bầu không khí đang tốt như vậy. Đừng nói là cố tình dụ dỗ, cho dù không dụ dỗ thì một người phụ nữ bình
thường cũng sẽ sản lại ngay.
Nhưng Thiên Thiên thì không hề.
Vốn dĩ cô bằng lòng đến gần anh, đồng thời thoải mái nép vào lòng anh, còn dán mặt vào ngực anh nữa.
Nhưng lúc này cô đột nhiên ngồi dậy, sau đó rời khỏi người anh rồi đứng lên, mặc dù loạng choạng hai cái rồi mới
đứng vững nhưng Chiến Lê Xuyên biết rằng cô sẽ không bao giờ ngồi lại trên chân mình nữa.
Vợ anh mắc chứng rối loạn stress sau sang chấn với đàn ông!
Rốt cuộc là thế nào vậy?
Là tên khốn nạn Tần Dịch kia à?
Chiến Lê Xuyên chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ tự tay giết chết Tần Dịch, giờ phút này sát khí trong đáy mắt chợt


hiện lên rõ ràng. Chiến Lê Xuyên nhìn Cảnh Thiên đỏ hoe mắt, rõ ràng đã mơ màng nhưng vẫn cố lấy lại tinh thần
nhìn anh, trong lòng đau đớn, nói: “Tôi không dụ dỗ cô, thật đấy, cô tin tôi đi.”
Nhìn khuôn mặt đẹp trai đến mức có thể ôm mà ngủ của Chiến Lê Xuyên, đôi mắt nguy hiểm của Cảnh Thiên mất
đi một phần cảnh giác, sự mờ mịt trong mắt lại bắt đầu ập đến một lần nữa.
Nhưng cô vẫn nói cứng: “Anh lừa tôi! Tôi thấy rõ ràng là anh muốn dụ dỗ tôi. Anh còn cái cá quần áo ra rồi!”
Chiến Lê Xuyên cười, nói với vẻ oan ức: “Thiên Thiên, cô quên là cô cởi áo của tôi à?”
Cảnh Thiên: … “Vừa rồi khi tôi còn đang cãi nhau với họ, cô ngồi trên đùi tôi, sau đó cởi áo tôi ra, cô nói… cô nói cô
muốn thụ thai.”
Dưới sự nhắc nhở của Chiến Lê Xuyên, ý thức của Cảnh Thiên đã trở lại một phần.
Cô liếm đôi môi hơi khô, nhìn bộ ngực phanh ra của Chiến Lê Xuyên rồi nuốt nước bọt.
“Vừa rồi tôi nói là tại tôi thụ thai, tôi muốn nói là giọng anh rất hay. Cởi áo của anh không phải là quyến rũ anh mà
là tôi muốn nghe giọng anh. Anh đừng cho rằng tôi muốn sinh con với anh. Không thể nào! Anh từ bỏ suy nghĩ đó
đi!”
Tuy biết đây là lời nói khi say rượu, nhưng có câu khi say nói lời thật lòng.
Lúc này Chiến Lê Xuyên mới xác nhận rằng trực giác của mình là chính xác, Cảnh Thiên thực sự không muốn ở bên
anh.
Sự cảnh giác trong lòng đột nhiên dâng lên nhưng Chiến Lê Xuyên không thể hiện ra.
Đối với chứng rối loạn stress sau sang chấn này, càng ép buộc thì càng phản tác dụng.


Nếu muốn Cành Thiên thực sự yêu anh, cam tâm tình nguyện ở bên anh thì phải…
Cô ấy chủ động.
Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Lê Xuyên phủ một lớp u buồn. Anh khẽ mìm môi, đôi mắt sâu thẳm nhuốm màu bị thương.
“Tôi biết em không thích tôi. Tôi cũng biết… em muốn đi, tội không thể giữ em lại được. Nhưng Thiên Thiên, tôi chỉ muốn cố gắng
hết sức đổi xử tốt với em trong khoảng thời gian em ở bên cạnh tôi thôi.”(2)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.