Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 502



Đáng lẽ với cuộc phẫu thuật như thế, Chiến Lê Xuyên phải được nghỉ ngơi một tuần trở lên.
Bây giờ mới được bốn 3ngày, vì ông nội xảy ra chuyện nên anh không được nghỉ ngơi tử tế, bây giờ còn bị cô làm
ngã.
Nhìn Chiến Lê Xuy1ên đau đớn, Cảnh Thiên không kịp nói lấy một câu, hơi rượu nhạt đi không ít. Cảnh Thiên vội
vàng bò dậy, bế Chiến Lê Xu9yên lên khỏi mặt đất.
Người ban nãy còn có thể gập người, giờ cơ thể đã thắng đuột ra, không thể nào gặp được n3ữa.
Cảnh Thiên để Chiến Lê Xuyên nằm lên giường rồi cởi áo anh ra, để anh nằm xoay người lại rồi trông thấy vết8 mổ
đã khâu trước đó có dấu hiệu bị rách.
Cảnh Thiên không để ý đến chuyện xử lý vết thương mà vội vàng điều chỉnh hơi thở cho anh trước.
Trong thời gian ngắn, mười ngón tay của Chiến Lê Xuyên đã vặn vẹo với góc độ kỳ cục như bị phong thấp.
Cảnh Thiên dùng nguyên khí, truyền nước linh tuyển vào lòng bàn tay, vừa xoa bóp vật lý cho anh, vừa thẩm thấu
nước linh tuyển vào cơ bắp và hệ thần kinh của anh qua lỗ chân lông ở da để làm lỏng cơ.
Vì căng cứng quá nhanh và nghiêm trọng, đến cả nội tạng cũng bị tắc nghẽn, Cảnh Thiên đành phải nhanh chóng
khai thông mà không để tâm đến cảm giác của anh.
Lúc này Chiến Lê Xuyên cảm nhận được một cơn đau dữ dội truyền đến từ phần lưng đang được Cảnh Thiên xoa
bóp và sự khó chịu đến từ nội tạng.
Cơn đau này gần như khiến anh ngất lịm đi ngay tức khắc, nó còn đau hơn cả khi toàn bộ mặt thần kinh được khai
thông gấp nhiều lần.
Cảm giác này không chỉ là co giật đến mức không thể hô hấp mà còn như đang bị róc xương toàn thân.
Chờ luồng khí tắc ở ngực thoát ra, Chiến Lê Xuyên cảm thấy mình đã có thể hít thở trở lại, không nhịn được mà hỏi:
“Tôi không động đậy được nữa rồi. Tôi… sẽ bị liệt lần nữa hả?”
“Không đâu. Yên tâm.”
Lúc này đầu óc Cảnh Thiên đang đông đặc, cô đã quên mất thực ra mình đang giấu vỏ bọc thần y.
Nhưng cho dù không quên, cho dù phải lột lớp vỏ bọc này ra, chỉ cần có không thừa nhận thì cô tin rằng Chiến Lê


Xuyên cũng sẽ coi như cô chưa bị lộ.
“Là do cơ bắp trên người anh căng cứng nên bị co giật thôi. Tôi xoa bóp cho anh một lúc, chờ cơ trên người anh giãn
ra là có thể cử động bình thường. Thời gian này anh không được nghỉ ngơi tốt, bây giờ về rồi thì cố gắng nghỉ ngơi
đi.”
Vừa nghe bảo mình sẽ không bị liệt lại, Chiến Lê Xuyên mới cảm thấy hoàn toàn yên lòng.
Nếu lại bị liệt lần nữa, anh sẽ không còn tư cách để giữ Cảnh Thiên ở lại bên mình nữa.
“Hồi trước tôi đã nói với anh rồi, trong một hai năm tới, trước khi chữa trị dứt hắn, sau này mỗi lần thay đổi thời
tiết thì anh đều phải đối mặt với tình trạng như vậy. Tình trạng sẽ có lúc nhẹ có lúc nặng, còn phải xem tình hình
nữa. Bình thường tình trạng này đều xảy ra do thay đổi thời tiết, sau này anh phải để ý đến dự báo thời tiết nhiều,
nếu có thay đổi thì tốt nhất đừng nên ra ngoài. Nếu phát bệnh nghiêm trọng như thế này thì sẽ xuất hiện tình trạng
không thể động đậy, nhẹ thì một hai tiếng, nặng thì một hai ngày. Có điều hôm nay không thay đổi thời tiết, sao
anh lại đột ngột phát bệnh? Anh đột ngột cảm thấy cơ bắp căng cứng à?”
Chiến Lê Xuyên: …
Vợ anh quên mất là mình vẫn chưa lộ vỏ bọc à? Nói chuyện với anh như vậy có phải giấu giếm hơi tùy tiện quá
không? Chẳng lẽ cô không phát hiện ra là mình nói hở rồi à?


Nhưng…
Anh cũng không dám hỏi. Coi như chưa phản ứng lại vậy.
Giọng Chiến Lê Xuyên hơi ủ rũ, giọng nói còn thoáng ấm ức.
“Ban nãy tôi hơi căng thẳng, cơ toàn thân căng lên, không ngờ lại bắt đầu đau.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.