Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 517



Chưa nói chuyện đạo diễn vừa mới viết lời thoại ra, hai người chỉ nghe một lượt đã nắm rõ hoàn toàn, chỉ nói
nguyên đoạn Cảnh Thiên kẹp châ3n vào cái đèn hình trụ tròn rồi treo ngược người kia thôi, anh ta đã cảm thấy đây
không phải việc mà người bình thường có thể làm được.
Độ dẻo dai và hình ảnh xoay người cầm kim vào gáy kẻ địch liền một mạch, có thể nói là vô cùng hoàn hảo.
Một phân cảnh phải 9quay năm lần nếu mọi thứ thuận lợi, vậy mà Vân Tiêu và Cảnh Thiên chỉ cần quay một lần là
hoàn thành.
Vốn dĩ Mẫn Trạch là fan của 3Vân Tiêu, bây giờ lại quay sang hâm mộ Cảnh Thiên.
Cái gì mà xây dựng hình tượng?
Nếu không có trí nhớ siêu mạnh và nền tả8ng siêu dữ thì làm sao mà xây dựng được hình tượng thế này?
Mẫn Trạch định quay lén Vân Tiêu, vô tình đã quay toàn bộ quá trình hoàn thành phân cảnh vừa rồi của Cảnh
Thiên.
Sau đó Mẫn Trạch lặng lẽ chạy ra follow Weibo của Cảnh Thiên.
“Chị Thiên, mẹ chị đến rồi, đang chờ chị ở khu vực nghỉ ngơi kìa.”
Phân cảnh vừa xong xuôi, Cảnh Thiên đang vui vẻ thì đột ngột nhận được tin bà Cảnh đến tìm mình.
Chuyện xảy ra tối qua, ông cụ Chiến hoàn toàn không có ý định nói lại với Cảnh Thiên, thế nên cô không hề biết bà
Cảnh đến tìm cô làm gì, còn tưởng là đến vay tiền.
Vân Tiêu nghe bảo là Trình Thục Ngọc đến liền sầm mặt, bảo: “Tôi đi cùng cô.”
Vân Tiêu và Cảnh Thiên như trẻ sinh đôi dính liền ở đoàn làm phim, ban đầu mọi người còn không chấp nhận
được, nhưng bây giờ nhìn mãi cũng thành quen.
Cảnh Thiên chính là cái vảy ngược của Ảnh để Vân.
Bảo hai người này không có gì, ai dám tin.
“Thiên Thiên, sao con lại chặn số mẹ? Giờ muốn tìm con khó đến mức nào, con có biết không hả?”
Trình Thục Ngọc ăn mặc vừa vặn, trên mặt còn đeo khẩu trang, mắt thì đeo kính râm. Trông thấy Cảnh Thiên, bà ta
cố tình nói to lên như sợ mọi người xung quanh không nghe thấy.
Mọi người đều liếc nhìn Cảnh Thiên thêm mấy lần.


Vân Tiêu bên cạnh thì không nhịn nổi nữa.
“Vì sao cô ấy chặn số bà mà bà còn không rõ à? Đây là phim trường, nếu bà muốn đến đây gây chuyện thì mời bà ra
ngoài. Bảo vệ!”
Quản lý và trợ lý Hồ Sâm bên cạnh lập tức liên lạc với bảo vệ, dáng vẻ như sắp động chân động tay với Trình Thục
Ngọc đến nơi.
Trình Thục Ngọc chỉ sợ mình còn chưa kịp nói năng gì đã bị đuổi ra ngoài, bà ta nói ngay: “Tôi chỉ đến nói chuyện
với con gái tôi một lát, cậu gọi bảo vệ làm gì? Tôi có làm gì con bé đâu.”
Bà ta nhìn sang Cảnh Thiên: “Tức là bây giờ mẹ muốn nói vài câu với con cũng không được nữa à? Cảnh Thiên, mẹ
là mẹ của con! Mẹ muốn nói chuyện với con mà còn phải nhìn sắc mặt con, còn phải nhìn sắc mặt người đàn ông
này phải không? Rốt cuộc thì cậu ta là gì của con? Vì cậu ta mà đến Tần Dịch, con cũng…”
Nói được một nửa thì Trình Thục Ngọc dừng lại.
Nhưng cái gì nên nghe, mọi người xung quanh vẫn đã nghe đầy đủ. La Gia Ni tỏ ra hóng hớt.
May mà ban nãy cô ta gọi điện cho người ta để bắt thóp đối phương nên có mở ghi âm, bây giờ ghi âm chưa tắt.
Tức là…
Cảnh Thiên và Tần Dịch thực sự có quan hệ, hơn nữa còn là quan hệ không tầm thường. Chỉ vì Vân Tiêu xuất hiện
nên Tần Dịch mới bị pass, không chỉ vậy còn bị Cảnh Thiên bày trò.


Là ý này hà?
Cảnh Thiên cười lạnh, cô lại không biết đóa bạch liên già này đang nghĩ gì trong bụng đấy? “Đến Tần Dịch mà tôi cũng làm sao? Sao
không nói nữa? Chắc bà không định nói là tôi vì Vân Tiêu nên đến Tần Dịch cũng vứt bỏ chứ?”
Trình Thục Ngọc cứng người.
Bà ta tưởng Cành Thiên sợ nhất là quá khứ đen tối giữa cô và Tần Dịch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.