Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 533



“Hôm nay chịu thua thiệt là để ngày mai có thể thông minh hơn. Ông nghĩ kỹ đi, nếu nhà họ Cánh hoàn toàn phá
sản, vậy thì nhà họ Bạch còn có thể để3 ý đến con gái ông nữa không?”
Những lời của Trạch Ngôn khiển Cảnh Học An toát mồ hôi hột.
“Ông Cảnh, sau này không có chuyện gì t1hì mong mấy người đừng gọi điện cho tôi, tuy tôi là trợ lý đặc biệt
nhưng không phải là phục vụ cho mấy người, cho nên đừng lãng phí thời gian của9 tôi, tôi cúp máy đây.”
Nói xong, anh ta sự cúp máy luôn.
Cảnh Học An ngẩn người nhìn màn hình điện thoại di động đen sì, đầu cũng3 ù ù.
Trạch Ngôn có ý gì?
Tức là ông ta phải xử lý đồng chuyện này sao?
Đây chính là sự trừng phạt của nhà họ Chiến đối vớ8i việc người phụ nữ ngu ngốc kia nói “cá chết lưới rách” à?
Cảnh Học An hối hận đứt ruột rồi.
So với tình cảm giữa Cảnh Lạc và cậu Bạch, rõ ràng công ty của nhà họ Cảnh quan trọng với ông ta hơn. Mặc dù
Trạch Ngôn rất đáng ghét, không hề tôn trọng ông ta, nhưng có một câu rất đúng. Nếu nhà họ Cảnh không giữ
được công ty, sao nhà họ Bạch phải đồng ý cho Cảnh Lạc bước vào cửa chứ?
Vốn dĩ đã không môn đăng hộ đối, nếu nhà họ còn phá sản nữa, cậu Bạch có chân có tay, lại không bại liệt giống
như Chiến Lệ Xuyên, dựa vào cái gì mà người ta lại muốn cưới con gái của một gia đình sa sút?
Nhưng nếu để ông ta giải quyết, chắc chắn sẽ phải chi tiền, tuyệt đối có thể khiến ông ta mất một lớp da. Không,
không chỉ là một lớp da.
Đó là nỗi đau cắt xương. Trong cơn tức giận, Cảnh Học An đã gọi điện cho Trình Thục Ngọc và nói cho bà ta nghe
sự trả thù và lời giải thích về “cá chết lưới rách” của Chiến Lệ Xuyên, nhân tiện mắng chửi bà ta một trận để trút
giận.
“Ông nói cho mày biết, mày đừng có mà động vào Cảnh Thiên! Nếu để ông biết mày lại hành động ngu ngốc khiến
cho công ty không thể trở mình được thì ông tuyệt đối sẽ không tha cho mày đâu!”
Điện thoại của Trình Thục Ngọc đang bật loa ngoài, nghe lời chửi bới của Cảnh Học An, sắc mặt bà ta tái nhợt.
Bởi vì chỉ một phút trước khi Cảnh Học An gọi về, Cảnh Lạc vừa nhờ bạn học gọi điện cho Cảnh Thiên. Giờ đây,
ngay cả bạn học của Cảnh Thiên cũng là bạn cùng trường của Cảnh Lạc đã biết Cảnh Thiên và Tần Dịch là một cặp


rồi, cũng biết rằng chuyện này là vì Cảnh Thiên có hào môn chống lưng, muốn xử lý Tần Dịch.
Nếu Cảnh Học An gọi điện về sớm hơn, bà ta chắc chắn sẽ không để Tiểu Lạc liên hệ với bạn học của Cảnh Thiên
để lộ mối quan hệ giữa Cảnh Thiên và Tần Dịch.
Nhưng bây giờ, bát nước đã đổ đi khó mà lấy lại được.
Trước cơn giận của chồng mình, Trình Thục Ngọc nhiều lần muốn nói nhưng không dám.


Cành Lạc ở bên cạnh nghe vậy, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Bố, chuyện này vốn dĩ là do Cảnh Thiên gây ra, hơn nữa vừa rồi khi mẹ gọi điện, bố cũng ngầm cho phép rồi, bây giờ nhà họ Chiến
trả thù chúng ta, tại sao bố lại không mắng Cảnh Thiên mà còn mắng mẹ? Chuyện này là ân oán giữa Cảnh Thiên và Tần Dịch, vốn dĩ
không nên dính líu đến chúng ta, là cô ta lòng dạ đen tối, gà vào hào môn rồi là không nhận người thân. Dựa vào cái gì mà chúng ta
phải chịu trách nhiệm cho sai lầm và sự ngang tàng của cô ta? Dựa vào cái gì mà bảo con phải hy sinh hạnh phúc của mình đề chịu
trách nhiệm cho ân oán giữa họ chứ?”


Thường ngày Cảnh Học An vẫn rất nuông chiều Cảnh Lạc, nhưng hôm nay là lần đầu tiên ông ta nổi giận đùng đùng.
“Mày hỗn láo! Đừng tưởng rằng tao không biết trong lòng mày đang nghĩ gì? Từ bé đến lớn mày đã không chịu được chị mày ưnu tú
hơn mày, mày muốn cướp hết tất cả những gì là của nó. Từ đầu tao đã nói với mày Tần Dịch chỉ là một con hát thôi, bảo mày đừng
hạn hẹp như vậy, mày nhất định không nghe. Giờ nhà họ Tần muốn kéo mày xuống địa ngục làm kẻ thế thân, mày lại nghĩ đến chị
mày rồi à!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.