Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 560



Chiến LệXuyên chưa bao giờ nhìn thẳng vào cô ta, chưa bao giờ biết được điểm tốt của cô ta, bây giờ sẽ càng xa rời
cô ta nữa3 hay sao?
Đột ngột, cổng biệt thự bị ai đó dùng súng bắn vỡ.
Người giúp việc trong biệt thự đều hoảng sợ đến m1ức hét ầm lên.
Chiến Thư hốt hoảng đứng bật dậy, suy nghĩ lại rồi chỉnh sửa lại quần áo của mình, quay về ngồi lên sof9a như một
nữ hoàng.
Một đoàn người nổi nhau đi vào, bao vây toàn bộ căn biệt thự.
Nghe tiếng bước chân dần gần3 lại, Chiến Thư Du rất hoảng, cũng rất sợ hãi. Nhưng nghĩ người cuối cùng giải
quyết mình vẫn là Chiến Lệ Xuyên, cô ta không8 còn quá sợ hãi nữa.
Cho dù anh yêu Cảnh Thiên đến mấy, cô ta cũng mới chỉ cưới anh có hơn bốn tháng mà thôi, có thể so sánh với
người chị gái đã ở bên anh từ nhỏ đến lớn sao?
Cuối cùng, những người đó đã lên đến phòng khách ở tầng trên.
Nhưng tất cả mọi người đều đứng ngoài cửa, chỉ có một người bước vào.
Người này cao lớn khỏe mạnh, nhìn chiều cao ít nhất cũng phải trên 1m85, vóc người vạm vỡ, dáng hình cao to. Dù
anh ta mang khuôn mặt của người châu Á nhưng so ra thì không hề kém người châu Âu chút
nào.
Bên cạnh A Xuyên có thuộc hạ như vậy từ lúc nào thể?
Cô ta tưởng Trạch Ngôn và Vân Chu đã là người tốt nhất rồi. Chiến Thư Du cau mày: “Tôi chưa từng gặp anh. Anh
là ai? Có quan hệ gì với A Xuyên?”
Người đến tỏa ra sự kiên cường đanh thép, nếu Cảnh Thiên có mặt ở đây thì sẽ nhận ra, người trước mắt này là
cùng một nhóm với người đã cứu cô tới nay.
Những người này đã được gột rửa trong máu và chiến tranh, dù chỉ là một hành động vô tình cũng đều mang sự
quyết đoán khi sát phạt và sự kiên cường của một quân nhân.
Đây là một nhóm lính đánh thuế của gia tộc cấp bậc lính đánh thuế quốc tế hàng đầu không hơn không kém.


Ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt người đàn ông.
“Biệt danh của tôi là Chiến Tam. Nếu biết quan hệ giữa tôi và chủ nhân, ắt hẳn cô cũng biết vì sao tôi lại đến đây.
Mợ chủ là yếu điểm của chủ nhân nhà tôi, cô chọc vào yếu điểm của chủ nhân tôi hết lần này đến lần khác, chủ
nhận thấy không thể dùng thử cho cô được nữa.”
Chiến Thư Du tức giận: “Con khốn đó thì có gì tốt? Cô ta có thể mang lại thứ gì cho A Xuyên? Cô ta…” “Im miệng
đi.” Chiến Tam hoàn toàn không có ý định nghe Chiến Thư Du lảm nhảm, anh ta nói: “Cô nói những lời nhảm nhí
này với tôi cũng vô dụng thôi, tôi chỉ là người đến thực hiện mệnh lệnh của chủ nhân.” Chiến Thư Du không hề sợ
hãi, cười lạnh: “Cho dù như thế nào thì tôi cũng là chị gái của A Xuyên, cho dù tôi làm sai việc gì, là một con chó
bên cạnh cậu ấy, anh đối xử với chị gái ruột của chủ nhân như thể đẩy
à?”
Thấy Chiến Thư Du vẫn tỏ vẻ hơn người, Chiến Tam mỉm cười, nghịch chiếc nhẫn trên ngón tay cái.
“Chủ nhân bảo tôi chuyển cho cô ba câu, ban đầu tôi định đến nơi rồi sẽ bảo thuộc hạ nói lại với cô, nhưng nếu cô
đã không sợ như vậy, không hề coi chủ nhân nhà tôi ra gì, vậy thì tôi chuyển lời lại với cô trước vậy.”
Nhìn dáng vẻ trên cả vạn người của Chiến Tam, Chiến Thư Du đã căng thẳng sẵn lại càng căng thẳng hơn.
Những gì cô ta nói chỉ để khiến bản thân bình tĩnh hơn mà thôi.


Cô ta biết, một khi chuyện thuê người ám sát mà chứng thực, đừng nói đến A Xuyên sẽ không tha thứ cho cô ta, đến ông nội cũng sẽ
không tha thứ.
Chiến Thư Du quật cường quay đầu sang hướng khác, lựa chọn thái độ mặc kệ.
Cho dù nói gì, cô ta cũng muốn xem A Xuyên có vì con khốn mà giết chị gái hay không.
“Câu đầu tiên của chủ nhân là…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.