Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 565



Lần này, Đại Khả Ái đi thẳng tới trước mặt Chiến Khôn Vũ khiến hắn ta sợ hãi đến mức vội vàng đứng dậy để bảo
vệ mình.
Kế3t quả lại bị Đại Khả Ái túm lấy cổ áo rồi nhấc lên, “bốp bốp bốp bốp” vả mấy cái vào mặt, cuối cùng ném Chiến
Khôn Vũ đi.
Chiến Khôn Vũ bị ngã đầu óc choáng váng, nhất thời chóng mặt hoa mắt không nói nên lời.
“Nếu còn dám nhục mạ chủ nhân c9ủa tôi nữa thì anh chỉ có thể bị khiêng ra khỏi nhà họ Chiến thôi.” Đại Khả Ái
uy hiếp.
“Ông hai đưa cả nhà đến nhà tôi 3để chịu đòn à? Bây giờ đã bị đánh rồi, tôi cũng biết được thái độ của mọi người
rồi. Nếu ông hai quên mất ban đầu ông dẫn theo cả8 nhà chủ hai và chú ba quỳ gối khóc lóc cầu xin ông nội tôi thu
nhận mấy người, quên mất lời thề của ông, không làm người nhà họ Chiến, chỉ làm chó của nhà họ Chiến thôi, vậy
thì tôi không còn gì để nói cả.”
“Nếu cả nhà ông hai chướng mắt vợ tôi như vậy, một đàn chó mà cũng dám có ý đồ bắt nạt vợ tôi, vậy thì tôi không
cần đàn chó như mấy người nữa. Biết điều thì ông tự dẫn họ cút khỏi nhà họ Chiến, không thì đừng trách tôi không
nể tình cũ, đóng cửa thả chó.”
Khuôn mặt Chiến Nhân Cẩm lập tức méo mó.
Sự mất mặt đến tột độ khiến ông ta nhớ lại cảnh năm đó mình dẫn theo cả nhà quỳ trước mặt người anh cả. Tuy
nhiên, anh cả lại nói với ông ta rằng: Tôi không cần em trai, chỉ cần một con chó biết nghe lời, còn hỏi ông ta có hiểu
chó là như thế nào không?
Bao năm nay, ông ta nỗ lực làm việc chăm chỉ để giúp đỡ anh cả, khó khăn lắm mới thoát khỏi bóng đen trong lòng,
thậm chí hàng năm còn nhận được phần thưởng cổ tức.
Tuy nhiên cổ tức của cổ phần này khác với của người khác, đó là cổ phần có điều khoản sỉ nhục. Bởi vì cổ phần
trong tay họ không thể chuyển nhượng, chỉ cần Chiến Nhân Hạo muốn lấy lại thì số cổ phần đó sẽ được trả lại cho
anh cả của ông ta vô điều kiện.
Mà đời cháu như Chiến Nghệ Hòa và Chiến Khôn Vũ không biết chuyện này.
Hai người ngồi trên mặt đất, ngơ ngác nghe những lời nói gần như tuyệt tình và ác độc đến cực điểm của Chiến Lệ
Xuyên, trên mặt lộ ra vẻ bàng hoàng và phẫn nộ.
Một ông cụ đã gần 80 tuổi như Chiến Nhân Cẩm, lúc này hai tay nắm chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, hai
bàn tay cũng run lên.


Còn hai anh em Chiến Quân Khải và Chiến Quân Hàng mặt trắng bệch vì bị làm nhục.
Cảnh Thiên lại chê chưa đủ lớn chuyện, hỏi với vẻ mặt ngây ngô: “A Xuyên, những lời anh nói vừa rồi là có ý gì vậy? Không phải
ông hai là em trai của ông nội sao? Sao lại là con chó bên cạnh ông nội được chứ?”
Mặc dù hoàn toàn không muốn biết câu trả lời nhưng Chiến Nghệ Hòa và Chiến Khôn Vũ vẫn nhìn Chiến Lệ Xuyên.
“Bởi vì khi cụ ông và cụ bà qua đời đã đề lại tài sản cho ông nội, để ông nội quản lý nhà họ Chiến và chăm sóc cho ông hai. Ông hai
vì tranh giành tài sản mà suýt nữa đã hại chết ông nội. Ông hai cấu kết với người ngoài hãm hại ông nội, sau khi đuổi ông nội ra khỏi
nhà họ Chiến lại không ngờ rằng mình là đồ ngu, dẫn sói vào nhà, không những không lấy được tài sản của cụ, mà còn bị những họ
hàng kia đuổi ra khỏi nhà. Sau đó ông hại nghèo đói khó khăn, gặp được ông nội đã trở thành người giàu có phú quý, ông hai dân theo
chủ hai và chú ba quỳ dưới đất cầu xin ông nội tha thứ, cho cả nhà họ một con đường sống. Khi đó ông nội thiếu người nên đã nói với
ông hai, nhà chúng ta không cần người, chỉ cần chó. Nên ông hai đã nói mình có thể làm con chó trông nhà cho nhà chúng ta. Nhưng
mấy năm nay, cùng với việc nhà chúng ta càng ngày càng giàu có, hình như ông hai cảm thấy mình đã thành chủ nhân rồi. Vừa rồi
còn dung túng cho Chiến Khôn Vũ nói em chi là một kẻ đến xung hi nữa chứ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.