Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 567



Chiến Quân Hàng vừa nghe thấy vậy liền hoảng sợ.
“Bác cả, Cát An là con ruột của cháu! Huống hồ chúng cháu đã hỏi nó rồi, n3ó cũng nói với chúng cháu là người
muốn giết Cảnh Thiên không phải nó, mà là Chiến Thư Du, nó chỉ nghe theo mệnh lệnh của Chiến Thư 1Du nên
mới giúp con bé tìm người trên Secret Web. Hơn nữa nó hoàn toàn không biết Chiến Thư Du tìm người để đối phó
với Cảnh Thiên, 9những người đó… những người đó đều liên lạc với Chiến Thu Du.”
Chiến Quân Hàng nói đến câu sau, bản thân ông ta cũng cảm t3hấy chột dạ, dù sao thì nếu đối phương đã điều tra
ra Cát An, đủ để chứng minh rằng đối phương cũng đã điều tra được liên hệ giữa Cá8t An và sát thủ.
Nhưng…
Dù sao cũng là người thân ruột thịt, chuyện này chỉ cần nể mặt cho qua là được.
“Bác nói xem, Cát An nhà cháu cũng không có thù oán sâu đậm gì với Cảnh Thiên, tội gì nó phải ra tay với Cảnh
Thiên chứ? Hơn nữa… hơn nữa cuối cùng Cảnh Thiên vẫn không sao cả mà đúng không?”
Lời nói của Chiến Quân Hàng khiến Chiến Lệ Xuyên giận đến bật cười.
“Nếu có chuyện gì xảy ra, cho dù cô ấy rụng một sợi tóc thì nhà chú cũng phải chôn theo cô ấy.” Lời nói của Chiến
Lệ Xuyên khiến đồng tử của cả nhà Chiến Nhân Cẩm chấn động, cả căn nhà lại rơi vào cục diện kỳ dị và im lặng.
Chỉ có Cảnh Thiên liếc nhìn khuôn mặt đẹp trai phủ đầy sương giá của Chiến Lệ Xuyên và nghĩ rằng anh rất đẹp
trai.
“A Xuyên, Cát An là em họ của cháu, năm nay nó mới 23 tuổi, nó còn nhỏ, cháu thật sự có thể tàn nhẫn nhìn nó ngồi
tù à?”
“Nhỏ à?” Chiến Lệ Xuyên nhìn Chiến Quân Hàng, trong mắt tràn đầy kinh thường: “Nếu thật sự còn nhỏ thì cho
dù giết người cũng chỉ bị phân tử hình thôi, chủ xem xem lần này gã có bị phản chung thân không.”
“Cái gì?” Chiến Quân Hàng sửng sốt: “Cháu muốn phán nó chung thân à?” “Chú ba, đây không phải là tôi muốn
phán, mà là phán quyết của tòa án. Cát An mua sát thủ giết người không thành, tình tiết vô cùng nghiêm trọng,
chẳng lẽ chú cảm thấy gã không nên bị phán xử chung thân
a?”
“Nó còn nhỏ như vậy, nó là em trai của cháu đấy! Người ta đều nói anh em như thể tay chân, phụ nữ như quần áo.
Cho dù cháu và Cảnh Thiên tình nghĩa vợ chồng sâu nặng, nhưng cháu cũng không thể không quan tâm đến tình
cảm anh em được!”


Nhìn dáng vẻ đấm ngực giậm chân của Chiến Quân Hàng, Chiến LệXuyên cười châm chọc, sự lạnh lùng và sát khí
trong mắt anh đã hoàn toàn lộ ra.
“Chú ba nói đúng.” Cả nhà Chiến Nhân Cẩm chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy Chiến Lệ Xuyên tiếp tục nói:
“Nhưng trên đường có rất nhiều người không tay không chân, chú đã thấy ai không mặc quần áo chưa?”
Cả nhà Chiến Nhân Cẩm: …


“Gã nhỏ tuổi có thể nhỏ hơn Thiên Thiên nhà tôi được à? Thiên Thiên nhà tôi còn nhỏ như vậy mà gã đã mua sát thủ trên Secret Web
để giết cô ấy rồi. Thiên Thiên là vợ tôi, chú ba nên vui mừng vì tôi không lên Secret Web tìm người giết lại mà giao cho đồn cành sát.
Cho nên nếu biết điều thì lập tức cút đi, để cho gã sám hối trong tù cả đời. Nếu không đợi tôi hối hận rồi, e là chuyện này sẽ không
cho qua đơn giản như vậy đâu.”
Chiến Nhân Cầm nhìn Chiến Lệ Xuyên, vẻ mặt hung ác.
“Còn nữa, camera quay lén mà tôi vừa tìm được từ trên người Chiến Khôn Vũ và Chiến Nghệ Hòa, ông hai không thể không biết
đúng không? Nếu đã biết rồi thì nhất định là Chiến Cát An bảo mấy người làm như vậy nhi?”


Nhìn thấy sắc mặt của cả nhà Chiến Nhân Cầm đột nhiên thay đổi, Chiến Lệ Xuyên cười lạnh: “Muốn giúp Chiến Thư Du quan sát
xem có phải tôi đã thực sự phục hồi rồi hà? Nếu thật sự phục hồi rồi thì mấy người lại tiện gây chuyện, lại đi sắp xếp một vụ tai nạn
khác đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.