Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 570



Sở dĩ khi Vân Chu mới bị bắt mà hắn ta cũng không lên tiếng, sau một khoảng thời gian dài như vậy mới nói ra,
chính là muốn gây thù o3án thông qua Vận Chu, khiến cho Chiến Nhân Hạo và Chiến Lệ Xuyên lục đục.
Xét cho cùng, Vân Chu mới là cháu ruột của Chiến 1Nhân Hạo.
Chiến Nhân Cầm nhìn Chiến Nhân Hạo, trong lòng nổi lên một dự cảm không lành.
Không ai hiểu rõ anh cả của ô9ng ta hơn ông ta. Mặc dù tốt bụng lương thiện, nhưng đối với kẻ phản bội thì lại tàn
nhẫn hơn bất cứ ai.
Cuối cùng thì ông cụ3 Chiến cũng lên tiếng. Ông cụ nhìn Chiến Khôn Vũ: “Cậu nói xong chưa? Chỉ có vậy thôi à?”
“Ông cả, Vân Chu mới là cháu ruột c8ủa ông! Cho dù anh ta làm gì thì hai người mới là người thân có quan hệ
huyết thống, sao ông có thể thờ ơ như vậy chứ?”
“Nếu cậu nói xong rồi thì im mồm đi, còn lại để tôi nói.”
Chiến Nhân Hạo liếc nhìn cả nhà chi thứ, nói với Chiến Khôn Vũ và Chiến Nghệ Hòa: “Hai đứa không biết mấy
chuyện lúc đầu giữa ông và ông nội của mấy đứa. Ông cũng không muốn nhắc đến những chuyện đó nữa, nhưng
là phận con cháu, mấy đứa cần phải biết rõ một chuyện, ông nội của mấy đứa không phải là em trai của ông, mà là
một con chó bên cạnh ông, ông bằng lòng thưởng cho nó miếng cơm, nó nên biết ơn ông. Ông không bằng lòng nữa
thì muốn bóp chết cả nhà nó dễ như bóp chết một con kiến vậy. Hiểu không? Cho nên đừng lấy cháu ông ra so sánh
với mấy đứa, chủ nhân và chó không thể so sánh với nhau được.”
Chiến Nhân Cẩm: ..
Chiến Nghệ Hòa và Chiến Khôn Vũ: . III
“Về việc cháu xúi giục Vân Chu làm chuyện tổn hại đến A Xuyên nhà ông, ông có thể nói rõ cho cháu biết, cho dù
không tìm được bất kỳ bằng chứng nào về việc cháu âm mưu giết người không thành, nhưng ông sẽ cho cháu biết
sống bên ngoài còn khó khăn hơn vào trong đó. Điểm này, năm đó ông nội và bố cháu đã từng trải qua rồi.”
Chiến Khôn Vũ: .. !!!
“Anh cả, em thừa nhận A Xuyên đúng là rất thông minh, nhưng dù sao thằng bé cũng không có bất kỳ quan hệ
huyết thống nào với anh. Còn em là người cùng huyết thống với anh mà!”
Chiến Nhân Hạo nhìn Chiến Nhân Cẩm, cho đến khi trong lòng ông ta hoảng loạn và hoàn toàn từ bỏ, lúc này ông
cụ mới đổi chủ đề: “Về phần Vận Chu, cậu ta không có bất cứ quan hệ huyết thống gì với tôi cả.”
“Cái gì?” Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu “Không thể nào! Cháu đích thân cùng Vân Chu đi làm xét nghiệm này
không thể là giả được.”
Ông cụ Chiến cười nói: “Chẳng phải kết quả xét nghiệm này viết là quan hệ bố con sao?”
“Điều đó vừa hay chứng minh huyết thống của anh ta và ông tương đồng!”
Cảnh Thiên đang hóng hớt không thể nghe nổi nữa bèn tiếp lời: “Phổ biến kiến thức cho anh một chút nhé. Bình
thường chỉ có bố mẹ và con cái mới có tỉ lệ di truyền cao như vậy thôi, ông bà nội hoặc ông bà ngoại không thể đạt
đến tỉ lệ di truyền đó đâu.”
Ông cụ nhanh chóng tặng cho cháu dâu một ánh mắt tán thưởng.


“Thiên Thiên nói đúng! Chi có bố mẹ và con cái mới có thể đạt được mức độ di truyền cao như vậy thôi. Làm sao một người cả đời
không kết hôn như tôi lại có thể có cháu trai được?”
“Cái gì?”
Những người trong chi thứ vô cùng sốc. “Nhưng sợi tóc đó đúng là tóc của ông!” Chiến Khôn Vũ vẫn không tin. “Anh cả, liệu có
phải anh có con bên ngoài mà bản thân anh cũng không biết không?”
Nhìn đám người quỳ ngồi trên mặt đất, ông cụ Chiến không nhịn được mà bật cười: “Mấy người lại ước gì tôi có cháu trai thật, mà
đứa cháu trai này lại chết dưới tay A Xuyên đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.