Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 573



Chiến Khôn Vũ phẫn nộ lao đến, định đâm vào mặt nhân viên bảo vệ, sắp thành công rồi lại bị đối phương bắt lấy.
Bảo vệ3 cười nói: “Mặc dù anh nói khó nghe như vậy nhưng tôi vẫn có người chống lưng, cho dù không có thì ít
nhất còn có chút võ mèo1 cào, Anh thì sao? Với cái bộ dạng rác rưởi này của anh, anh cho răng rời khỏi nhà họ
Chiến vẫn có thể là ông này bà nọ à?” <9br>
Nói xong, anh ta hất cổ tay Chiến Khôn Vũ ra.
Må me!
Dám ra tay với đại ca của họ, còn muốn vênh mặt h3ất hàm sại khiến anh ta, đầu chảy mủ à?
Sau khi bảo vệ và người giúp việc bên cạnh thấy Chiến Nhân Cẩm ngất chỉ biết 8đứng nhìn, không có ai tiến đến
giúp đỡ.
Chiến Khôn Vũ ngã ngồi ra đất, hắn ta phẫn nộ cùng cực, đứng dậy lao đến một lần nữa.
Sau đó hắn ta bị bảo vệ đá văng ra.
Lần này Chiến Khôn Vũ không đứng lên được nữa, đau đến mức cả người co quắp trên mặt đất.
Ban ngày trời mưa nhỏ, mặt đất lúc này còn hơi ẩm ướt, Chiến Khôn Vũ nhìn vết bẩn trên mặt đất, trước nay hắn ta
luôn tự cho rằng mình sống trên cao, hắn ta thậm chí còn không để Chiến LệXuyên vào mắt, luôn cảm thấy mình có
thể vượt qua đối phương, lần đầu tiên nếm trải sự tàn nhẫn ngã từ trên mây xuống vực sâu.
“A Vū!”
Chiến Quân Hàng hét lên, bỏ ông già đang nằm dưới đất rồi chạy đến bên cạnh con trai mình để kiểm tra vết
thương.
Ông ta căm hận ngẩng đầu lên, nhìn bảo vệ ăn đang đứng trước mặt họ.
“Thằng nhãi, mày tên là gì!”
Bảo vệ cười nói: “Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Vương Đào.”
“Được! Được lắm! Mày được lắm!” Chiến Quân Hàng gật đầu: “Chàng trai trẻ, khuyên mày một cầu, làm người
phải giữ lại một đường lui để sau này còn gặp lại nhau. Dù thế nào thì chúng tao cũng là người thân của ông cụ,
tuy rằng bây giờ ông ấy giận dữ đuổi chúng tao đi, nhưng sẽ có một ngày ông ấy đón chúng tao về. Hy vọng đến
lúc đó tao vẫn có thể gặp lại mày ”


Bảo vệ là thuộc hạ của Chiến Lục, không hề sợ hãi trước sự đe dọa trước mặt. “Được, năm nay tôi 28 tuổi, 35 tuổi sẽ
được điều đi làm công việc khác. Hy vọng ông có thể quay về trong vòng bảy năm. Tôi chờ ông.”
Chiến Quân Hàng: …!!!
Gặp phải một kẻ khó chơi, ông ta không đánh lại được, đe dọa cũng vô dụng nên chỉ có thể đỡ Chiến Khôn Vũ dậy.
Chiến Quân Khải cũng không cổng nổi ông hai, chỉ có thể để Chiến Nghệ Hòa đỡ Chiến Khôn Vũ, hai người con
trai là ông ta và Chiến Quân Hàng vừa đỡ vừa kéo ông hai đến trước xe.
“Mở cửa xe!”
Nhìn thấy lái xe đứng im không nhúc nhích, vốn đang tức giận, Chiến Quân Hàng – người bị thiệt hại nhiều nhất
hét lớn.
Lái xe kinh hồn bạt vía, nuốt nước bọt: “Ông ba, xe… xe đã bị họ thu hồi rồi. Tôi không được lái xe này.”


Nhìn đám người giúp việc nhà họ Chiến đúng cách đó không xa, Chiến Quân Hàng gắt giọng mắng: “Các người không nhìn thấy bố
tôi đã hôn mê rồi à? Nếu xảy ra án mạng thì các người có chịu trách nhiệm được không?”
Người giúp việc hơi sợ nhưng vẫn run rẩy giải thích: “Quản gia Từ vừa nói dù gặp phải chuyện gì, dù mấy người có làm ầm ĩ thế nào
thì những thứ này đều là tài sản của nhà họ Chiến, không liên quan gì đến mấy người că. Mấy người như thế này… cùng lắm chúng tôi
chỉ bị coi là thấy chết không cứu thôi đúng không???”
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của người giúp việc, Chiến Quân Hàng tức gần chết.
Cuối cùng, Chiến Quân Hàng không còn cách nào khác, chi có thể gọi một chiếc xe taxi, bào đối phương lái vào trong. Tài xế taxi lần
đầu tiên vào ngôi biệt thự trong truyền thuyết này, nhưng đồng thời cũng thấy rất kỳ lạ, tại sao có người xảy ra chuyện trong nhà họ
Chiến, nhà họ Chiến lại còn chẳng cử lấy một chiếc xe đưa đón.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.