Cùng với một tiếng nổ lớn, Chiến Thư Du cảm thấy màng nhĩ của mình sắp bị chấn động đến rách ra rồi.
Sóng xung kí3ch cực mạnh khiến cơ thể cô ta bay thẳng ra ngoài, đập mạnh vào mặt đất và bị đẩy ra đến mức lăn
tròn mấy vòng liền.
Những mảnh vỡ thủy tinh và gạch vụn cắt rách quần áo của cô ta, cả người lập tức máu me bê bết.
Trong màn k9hói mù mịt, Chiến Thư Du nhìn thấy ba người đàn ông đã đi tới trước mặt cô ta rồi chĩa súng ra.
Chiến Thư Du vô 3cùng hoảng sợ và bất an.
Cô ta còn chưa có được A Xuyên, cô ta cũng chưa để cho A nguyên biết rằng vụ tai nạn xe8 hơi đó không phải hại
anh, mà là cứu anh. Anh hoàn toàn không biết cô ta tốt như thế nào!
Làm sao cô ta có thể chết được?
“Tôi là bác sĩ.”
Trước khi hoàn toàn hôn mê, Chiến Thư Du còn liên tục nói vài từ tiếng Anh, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.
“Cộc cộc cộc…”
Cùng với ba tiếng gõ cửa điện tử, Cảnh Thiên nói vào đi.
Chiến Lệ Xuyên vào, không thấy bóng dáng của Cảnh Thiên trong phòng khách và phòng ngủ, vì vậy anh đứng
trong phòng làm việc của cô.
“Thiên Thiên, em có ở trong đó không?”
“Có.” Cảnh Thiên đáp lại, thấy anh không tiếp tục nói nữa, cố lên tiếng: “Vào đi.”
Khóe môi Chiến Lệ Xuyên nhếch lên, anh đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Cảnh Thiên.
Phòng làm việc này bình thường đều là Cảnh Thiên ra lệnh dọn dẹp thì mới có người vào.
Chiến Lệ Xuyên rất vinh dự khi có thể vào phòng làm việc của cô và nhìn cô làm việc.
Dù sao thì điều này cũng thể hiện sự khẳng định của bà xã với anh.
Vừa bước vào, Chiến Lệ Xuyên đã ngửi thấy một mùi dược liệu thơm ngát thấm vào ruột gan. “Thơm quá!”
Trong những trường hợp bình thường, các loại thuốc bắc thường có vị đắng. Chỉ có bản lĩnh của Cảnh Thiên mới có
khả năng làm thuốc trở nên rất thơm. Hương thơm này ngọt ngào, tuy không nồng đậm nhưng độ thẩm thấu lại
cực kỳ mạnh mẽ, khiến tinh thần Chiến Lệ Xuyên rất phấn.
“Anh thích mùi hương này à?” Cảnh Thiên hỏi.
Chiến Lệ Xuyên nghiêm túc và nịnh bợ hết sức mình: “Ừ, thích.”
“Đây không phải là lò nướng sao? Em muốn sấy thuốc à?”
Lò nướng phát ra âm thanh “ting”.
Cảnh Thiên đeo găng tay vào và lấy vỉ nướng ra.
Chiến Lệ Xuyên nhìn thấy trên năm dãy vỉ nướng, mỗi dãy đều đặt mười viên thuốc.
Đột nhiên, anh nhớ ra cái gọi là thuốc đã dùng sản xuất mà mình uống ban đầu.
Hóa ra…
Loại thuốc quý giá đến mức chủ tịch Hiệp hội thuốc Đông y cũng muốn mua với giá cao lại được bà xã anh dùng lò
nướng để sấy ra à?
Trong khi Chiến Lệ Xuyên vẫn còn đang bàng hoàng và ngơ ngác, Cảnh Thiên đã cởi bỏ đôi găng tay dày cộp của
mình, dùng tay không lấy một viên thuốc nóng hổi trên vỉ nướng.
“Ôi, nóng nóng nóng!”
Cảnh Thiên bị bỏng đến mức kêu lên, những viên thuốc có thể bán với giá trên trời hơn một trăm nghìn tệ suýt nữa
rơi xuống đất,
Chiến Lệ Xuyên sợ tới mức đưa hai tay ra định giúp cô bắt lấy. Không ngờ giây tiếp theo, Cảnh Thiên không nỡ để
viên thuốc rơi xuống đất nên đã tung lên một lần nữa, bàn tay còn lại thì vỗ vào viên thuốc đã bị tung lên. “Há
miệng.”
Chiến Lệ Xuyên nghe thấy mệnh lệnh của bà xã thì nhanh chóng bò tay xuống, vô thức há miệng, viên thuốc bay vọt vào trong miệng
anh.
Anh cảm thấy thuốc này rất thơm, sau khi vào miệng thì cảm thấy mùi thơm ngọt ngào.
Chiến Lệ Xuyên tò mò, không nhịn được mà nhai thuốc luôn.
Viên thuốc này khác với viên thuốc anh uống lần trước, rất giòn.