Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 594



Nước trà bỏng, tim lại lạnh ngắt.
Nếu không phải cầm ấm trà còn phải mất thời gian bỏ nắp ấm ra, chắc chắn Tạ Than3h Nghiên sẽ hắt hết nước trà
trong ẩm vào mặt cô ta.
Hình Mỹ Kỳ hét lên một tiếng rồi ôm mặt như không thể tin nổ1i, ngơ ngác nhìn hai người trước mặt.
Để Tịnh Hiên không hề có ý định giải thích, ông cầm ấm trà lên, vừa sầm mặt9 vừa rót cho mình một chén trà.
Ông đang định uống thì lại bị Tạ Thanh Nghiên cướp lấy, Hình Mỹ Kỳ còn chưa kịp p3hản ứng đã bị hất chén trà
thứ hai vào mặt.
Hình Mỹ Kỳ: ..!!!
Đế Tịnh Hiên mở nắp ấm ra xem có cần thêm n8ước không, vừa cầm được nắp ấm lên, Tạ Thanh Nghiên đã cầm cả
ấm trà lên hất sang.
Lần này thì Hình Mỹ Kỳ đã thực sự tỉnh người.
Cô ta phát ra tiếng la thảm thiết lần nữa rồi khóc nức nở một cách vô cùng đáng thương.
Bộ dạng đó, khuôn mặt sưng đỏ đó, muốn đáng thương bao nhiêu có đáng thương bấy nhiêu.
“Bác gái…”
Một tiếng gọi như đứt gan đứt ruột, tiếng khóc như phải chịu nỗi oan lớn bằng trời.
“Sao… sao bác lại đối xử với cháu như thế? Cháu đã làm sai chuyện gì sao?”
Tạ Thanh Nghiên nhìn Hình Mỹ Kỳ như đang phải chịu ấm ức, cười mỉa: “Đã làm sai chuyện gì… sao? Chữ ‘sao’
này mà cô cũng có mặt mũi để nói ra cơ đấy? Hình Mỹ Kỳ, cô nghĩ cả thế giới này chỉ có mình có thông minh thôi
phải không? Cô tùy tiện nói xấu Cảnh Thiên vài câu là có thể mượn tay bọn tôi để diệt trừ Cảnh Thiên. Cô bớt được
một tình địch và có thể thuận lợi gả vào nhà họ Đế?”
Trước ánh mắt của Tạ Thanh Nghiên, Hình Mỹ Kỳ khóc thút thít nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi.
Cô ta hối hận rồi.
Hối hận vì không nên gọi Tạ Thanh Nghiên từ châu Để sang đây.


Đây không phải điều mà cô ta mong muốn.
“Không… cháu không nghĩ như thế, cháu..”
“Không nghĩ như thế là tốt nhất. Nói cho cô biết, ban đầu tôi còn nghĩ là cô cũng khá ổn, nếu Vân Tiêu nhà chúng
tôi thích thì tôi và chồng tôi cũng chào mừng cô gả vào nhà. Nhưng sau chuyện hôm nay, chỉ cần Tạ Thanh Nghiên
này còn sống, cô đừng hòng bước một bước vào cửa nhà họ Đế!”
Đùng!
Hình Mỹ Kỳ có cảm giác như não bộ của mình đã bị câu nói này làm nổ tung đến đỉnh cả tại.
Sau đó cô ta hoàn toàn không nghe lọt câu nào do Tạ Thanh Nghiên nói nữa.
Sau khi Vân Tiêu và Cảnh Thiên gần gũi với nhau, chỗ dựa duy nhất của cô ta chính là Tạ Thanh Nghiên.
Nhưng bây giờ vị thần trợ công Tạ Thanh Nghiên đã biến thành trở ngại lớn nhất của cô ta rồi.
Hình Mỹ Kỳ rơi nước mắt như mưa, vẻ mặt không thể chấp nhận nổi.
“Vì sao… bác gái, vì sao chứ ạ? Là cháu vẫn còn điểm nào chưa đủ tốt hay sao? Hay là vì cháu nói xấu Cảnh Thiên
nên bác nghĩ nhân phẩm của cháu không tốt? Cháu… cháu thực sự không nói dối. Cháu nghe Cảnh Lạc nói vậy
mà!”


“À, Cảnh Lạc là em gái của Cảnh Thiên, em gái ruột! Cảnh Lạc bảo, Cảnh Thiên vì muốn có tiền, muốn để gia đình có địa vị nên đã
theo người nhà họ Chiến. Cô ta theo ai thì cháu không biết, nhưng người mà Cành Lạc còn khó lòng mở miệng, chẳng lẽ lại có thể là
các cậu chủ đời cháu nhà họ Chiến? Thế nên cháu mới suy đoán, người mà Cành Thiên theo, hoặc là một trong hai ông cụ nhà họ
Chiến, hoặc là hai người chủ.”
“Cháu thề, nếu lời cháu nói có một câu dối trá, cháu sẽ chết không tử tế, cháu sẽ bị sét đánh! Để Vân Tiêu mãi mãi không thể thích
cháu!”
Để lấy lòng bố mẹ chồng tương lai, Hình Mỹ Kỳ liều cả tính mạng để thề độc.
Nhưng Tạ Thanh Nghiên lại cười mia: “Ô, vậy thì khổ rồi, cô thực sự đoán sai rồi. Bị sét đánh thì thôi, bởi vì cô cũng chẳng là gì với
chúng tôi cả, tôi cũng lười để ý đến sự sống chết của cô. Cô nhớ những gì mình vừa nói nhé, Vân Tiêu nhà chúng tôi chắc chắn sẽ
không thích cô đầu, sau này cô đừng mặt dày mày dạn đi theo nó nữa. Không thì..”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.