Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 602



Nhìn thấy cái móng heo muối đang nhân cơ hội lợi dụng đặt trên đầu mình, Cảnh Thiên cảnh cáo bằng ánh mắt
không có tác dụng, cô cũng đưa tay 3ra, xoa mái tóc đã được chải chuốt tạo hình kỹ càng của Đế Vân Mặc.
“Anh cũng ngoan!”
Đế Vân Mặc: …
Tạ Thanh Nghiê1n: …
Đế Tịnh Hiên: … Thật ngưỡng mộ.
Rốt cuộc thì thằng nhóc này có sức hấp dẫn gì vậy? Lại khiến cho em gái vừa mới que9n xoa nó như vậy?
Rất muốn được con gái xoa đầu thì phải làm sao đây?
“Bố, rốt cuộc thì tại sao ban đầu em gái của con lại b3ị lạc mất thể? Còn nữa, lúc trước con đã nói với hai người rồi,
cái người ở nhà chỉ là thứ hàng giả thôi, sao hai người chưa từng bắt tay đi8ều tra vậy?”
Để Vân Mặc không nói ra những lời khiến cho mọi người kinh hãi giật mình thì không chịu thôi, khiến Để Tịnh
Hiên suýt nữa lên cơn đau tim. Tạ Thanh Nghiên thì lập tức bùng nổ.
“Cái thằng nhóc này nói chuyện kiểu gì thế hả? Con nói như vậy thì em gái con sẽ nghĩ rằng chúng ta không muốn
con bé về nhà đấy! Không phải là đang hại chúng ta à?”
Nói xong, không đợi Để Tịnh Hiên lên tiếng, Tạ Thanh Nghiên đã nhanh chóng giải thích: “Thiên Thiên, con đừng
nghe anh ba của con nói lung tung. Mẹ nói cho con biết, anh ba của con là thầy bói, toàn thích mấy thứ khó hiểu.
Đúng là nó đã nói mấy lời này rồi, nhưng nó thường xuyên lải nhải là: em gái khác tính với cả nhà chúng ta, nó
chính là hàng giả! Con nói xem, nếu con là một người mẹ, trong tình huống con gái của con trông rất giống chồng
con thì con sẽ vì mấy lời nói vớ vẩn này của nó mà đi xét nghiệm DNA à?”
Cảnh Thiên nắm bắt được thông tin rất quan trọng trong đó.
“Người ở nhà kia trông rất giống bố à?”
“Còn không phải sao! Cái gen di truyền mạnh mẽ kia ấy à, ai có thể ngờ được rằng con bé không phải là con cái nhà
chúng ta chứ? Cho nên đúng là Vân Thụy đã từng nói những lời như vậy, nhưng ai sẽ để tâm đến những lời này
chứ?”
Đế Vân Mặc liếc nhìn mẹ mình hỏi “Vậy thì tại sao con không cho hai người mua đất thì hai người liền không


mua? Thứ con bảo hai người đeo thì lúc đi tắm cũng đeo hả? Chỗ con bảo hai người đi vải thì có đi bộ cũng phải
đến hả?”
“Bụp!”
Đế Vân Mặc bị bố mình đánh một cái không thương tiếc vào đầu. “Không biết lớn bé gì cả, nói chuyện với mẹ con
kiểu gì thế?”
“Mẹ, con sai rồi! Con xin lỗi!”
Đế Vân Mặc nhanh chóng xin lỗi, bởi vì nếu không xin lỗi, anh ta sẽ bị bố mình chỉnh đốn càng thảm hại hơn.
Tuy nhiên Tạ Thanh Nghiên hoàn toàn không để ý đến anh ta, cũng không quan tâm đến lời anh ta nói, bà lên
tiếng: “Thiên Thiên, tóm lại là lỗi của mẹ, là do mẹ không bảo vệ con thật tốt, khiến con bị thất lạc từ khi còn bé. Sau
này bố mẹ nhất định sẽ bù đắp cho con nhiều hơn”
Để Tịnh Hiên vội vàng gật đầu: “Đúng vậy con gái, sau này nếu con có chuyện gì cần bố mẹ làm thì cứ nói ra, cho
dù là chuyện gì thì bố mẹ cũng đều nghĩ mọi cách để giúp con hoàn thành tâm nguyện”
Đế Cảnh Thiên nhìn dáng vẻ tha thiết của bố mẹ, trong lòng vô cùng ấm áp, cười nói: “Vâng, bây giờ con có một
tâm nguyện”
“Là gì?” Ba người kia đồng thanh hỏi.
“Con muốn tìm ra thân phận và kẻ đứng sau đồ giả mạo kia cùng mọi người”
Tạ Thanh Nghiên: …


Để Tịnh Hiên: ..
“Dù sao thì người đó đã chiếm thân phận của con hai mươi năm trời, tận tay lôi cô ta và kẻ đứng sau cô ta ra cũng coi như là cho bản
thân con một lời giải thích”
Đế Vân Mặc liếc nhìn Cành Thiên và nói: “Con thấy em gái con nói đúng. Thứ Đế An Nhiên chiếm giữ chính là cuộc sống của em ấy,
em ấy chịu trách nhiệm chính trong việc tìm ra kẻ đó càng thích hợp hơn”
“Con thì biết cái gì?” Đề Tịnh Hiên là người đầu tiên không đồng ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.